Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 238




Chương 238

“Nói ngốc cái gì vậy?” Hoắc Trì Viễn thanh âm khàn khàn trách mắng.

Tề Mẫn Mẫn lưu luyến cuộn mình vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, không dám buông anh ra. Cô sợ nếu cô buông lỏng vòng tay, anh vĩnh viễn sẽ không để ý đến cô nữa. Cảm giác tội lỗi tra tấn trái tim cô:”Chú, nếu như hung thủ là em, không phải cha, anh vẫn muốn trả thù?”

“Em bị choáng à?” Hoắc Trì Viễn đau lòng cảm thấy bất đắc dĩ. Anh ngồi xuống ôm lấy Tề Mẫn Mẫn r đi ra ngoài.

“Ông Cố” Một bác sĩ gọi Hoắc Trì Viễn lại, “Tôi cảm thấy tâm bệnh của bà Tưởng phải được chữa bằng tâm dược. Kháng sinh chỉ có thể khống chế bệnh tình không để bà ấy chuyển biến xấu nhưng không cách nào kéo được bà ấy ra khỏi ngõ cụt tuyệt vọng. Những lúc anh không bận thì nên đến thăm bà ấy nhiều hơn, có lẽ tình thân sẽ trợ giúp cho bà ấy hồi phục.”

Hoắc Trì Viễn gật gật đầu, ôm Tề Mẫn Mẫn rời đi.

Tề Mẫn Mẫn vụng trộm nhìn vị bác sĩ kia, cảm giác tội lỗi lại trào dưng trong lòng.

Cô hận chính mình không phải là bác sĩ, không có biện pháp gì chữa khỏi bệnh cho bà Tưởng.

Hoắc Trì Viễn đặt Tề Mẫn Mẫn vào ghê phụ rồi phóng xe đi.

Tề Mẫn Mẫn tưởng anh muốn đưa cô về nhà, ai ngờ không phải, chẳng bao lâu liền đến cửa nhà bố mẹ chồng. Lúc này cô mới nhớ ra Hoắc Trì Viễn từng nói anh và Y Nhiên là hàng xóm, hai người là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, tình cảm sâu sắc. Nếu không có cô, anh và Y Nhiên giờ này e là đã con cái thành đàn, ngày ngày vui vẻ hạnh phúc, hai ông bà nhà họ Tưởng có thể ngậm kẹo hưởng thụ trêu đùa với cháu chắt. Hung thu phá hủy tất cả hạnh phúc chính là cô.

Hoắc Tương ngồi trên xích đu trong hoa viên đọc sách vừa thấy bọn họ xuống ze, liền hưng phấn mà khép lại sách vở chạy tới: “Anh, chị dâu nhỏ, hai người đã đến!”

Hoắc Trì Viễn ôm eo Tề Mẫn Mẫn, nhàn nhạt nói với em gái: “Tề Mẫn Mẫn có chút không thoải mái, anh đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi.”

“Làm sao thế?” Hoắc Tương thấy sắc mặt Tề Mẫn Mẫn nhợt nhạt, lập tức quan tâm hỏi han.

Trong đầu Tề Mẫn Mẫn tràn đầy đều là toàn bộ Tưởng gia, là tội ác của chính mình, vốn không rảnh đáp lại sự quan tâm của Hoắc Tương, mê loạn lắc đầu.

Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái, cau mày trả lời: “Vừa rồi thiếu chút nữa gặp phải tai nạn xe cô, nên bị kinh sợ.”

“Nhanh lên nghỉ ngơi!” Hoắc Tương nhanh chóng phụ giúp anh mình, thúc giục anh đưa Tề Mẫn Mẫn vào nhà.

Hoắc Trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn như đang muốn té xỉu lập tức, liền bế coo lên, đi nhanh vào trong.

Hoắc Tương ôm sách theo sau cùng đi vào nhà.

Bà nội đang ở trong nhà thấy bọn họ đi vào, lập tức buông ra hoa tươi và kéo trong tay, đẩy xe lăn chào đón: “Tiểu Viễn, cháu dâu bà làm sao thế?”

Hoắc Tương nhanh chóng dựng thẳng ngón tay làm ra dấu im lặng, thấp giọng nói: “Dọa.”

“Tiểu Viễn, sao cháu không chăm sóc cháu dâu.” Bà nội đanh mặt giáo huấn Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn chột dạ nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn: “Thiếu chút nữa đâm xe.”

Tề Mẫn Mẫn biết bà nội quan tâm mình, nhanh chóng cười cười: “Bà nội, cháu không sao.”

“Còn nói không có chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị dọa trắng bệch, khẩn trương lên lầu tắm nước ấm, ngủ một giấc. Bà nội kêu người nấu canh cho cháu.” Bà nội Hoắc nhanh chóng dặn dò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.