Chương 235
Vẻ mặt Hoắc Trì Viễn hờ hững trả lời:”Đi xem cha em đã gây ra tội nghiệt gì!”
Nói xong, anh liền túm lấy cổ tay Tề Mẫn Mẫn lôi ra ngoài.
Ngồi vào chiếc Maybach, Tề Mẫn Mẫn có chút căng thẳng. Không cần đoán cô cũng biết chuyện anh muốn nói nhất định có liên quan đến Tưởng Y Nhiên. Đây là lần đâu tiên cô thực sự gần với người bị hại và những di vật liên quan, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Dọc đường đi Hoắc Trì Viễn không hề nói chuyện, chỉ dùng sức nắm chặt tay lái, trước sau chỉ là gương mặt lãnh khốc không có lấy một tia cảm xúc, lãnh lẽo cứng rắn như băng.
Tề Mẫn Mẫn nhìn con đường phía trước, cảm giác như đang đi đến nhà bố mẹ chồng. Chẳng lẽ Hoắc Trì Viễn muốn đưa cô về nhà xem di vật của Tưởng Y Nhiên?
Cô còn đang nghi hoặc bất an thì chiếc Maybach đã dừng lại trước cửa biệt thự. Tề Mẫn Mẫn lập tức nhận ra căn biệt thự này gần giống như nhà của bố mẹ chồng không có nhiều khác biệt lắm, chính là cái sân không trồng nhiều loài hoa giống như sân nhà bố mẹ chồng, ngược lại được bao trùm bởi cỏ dại, làm cho người ta có cảm giác hoang vắng.
“Xuống xe!” Sau khi Hoắc Trì Viễn đóng cửa xe, lạnh lùng ra lệnh cho Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn vừa mới thò chân ra khỏi chiếc Maybach đã bị Hoắc Trì Viễn vô tình túm lấy đi về phía trước.
Cô đang chật vật vì bị anh kéo đi thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo dài màu trắng chào đón.
“Ông Cố.”
“Hôm nay thế nào?” Hoắc Trì Viễn sắc mặt nghiêm trọng hỏi.
“Không có chuyển biến.”
“Tôi đi thăm cô ấy.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền kéo Tề Mẫn Mẫn lên lầu.
Tề Mẫn Mẫn bước lên mỗi một bậc thang càng cảm thấy bất an:”Chú, chúng ta đi thăm ai?”
Hoắc Trì Viễn không nói gì, đẩy một cái cửa phòng ra, đẩy mạnh Tề Mẫn Mẫn vào đó:”Bi kịch!”
Bi kịch?
Tim Tề Mẫn Mẫn thiếu chút nữa thì bật ra ngoài.
“Hoắc Trì Viễn, cháu rốt cuộc cũng đưa Y Nhiên đến thăm ta!” Lúc này một người phụ nữ trung niên đầu tóc rối tung không biết từ chỗ nào chạy tới, dùng sức ôm cô vào lòng:”Y Nhiên, bảo bối của mẹ! Con rốt cuộc cũng đến thăm mẹ rồi!”
Tề Mẫn Mẫn sợ hãi trừng mắt thật lớn, đồng tử tối đen mở to, giống như bị ma quỷ ám ảnh:”Cô…..cô à, cháu không… không phải Y Nhiên.”
“Nói dối! Con chính là Y Nhiên! Con chính là con gái bảo bối của mẹ!” Người phụ nữ bị thần kinh ôm lấy mặt Tề Mẫn Mẫn, e rằng nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
“C…h…chú…em sợ…..” Tề Mẫn Mẫn đưa mắt về phía Hoắc Trì Viễn cầu cứu. Nhưng lần này dường như Hoắc Trì Viễn dường như bị hận thù che đỏ mắt, thờ ơ với sự hoảng loạn của Tề Mẫn Mẫn.
Ánh mắt người phụ nữ kia đột nhiên trở nên hung ác, lúc Tề Mẫn Mẫn không đề phòng đột nhiên ra sức bóp cổ cô:”Mày không phải con gái của tao! Nói! Mày giấu con gái tao ở chỗ nào?? Chính mày cướp con gái của tao!”
Tề Mẫn Mẫn cảm giác sắp không thể thở nổi nữa, nhưng nỗi đau cơ thể không thể so sánh với sự bi thương trong lòng cô.
Cô đã nhận ra thân phận của đối phương, biết ý nghĩ “bi kịch” Hoắc Trì Viễn nói đến là gì.