Chương 222
Cô nhất định phải phải hòa tàn trái tim lạnh như băng của anh, làm cho anh yêu cô đến không thể tự kiềm chế.
“Chân thật nhỏ.” Hoắc Trì Viễn vừa xoa chân cô, vừa cười nói.
“Đẹp đi?” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh đung đưa chân. “Thật nhỏ.” Hoắc Trì Viễn không chịu thừa nhận, cười nói.
“Mặt sau khéo léo là đáng yêu.” Tề Mẫn Mẫn da mặt dày nói.
“Em còn nói nữa anh sẽ hôn em!” Ánh mắt Hoắc Trì Viễn sáng quắc nhìn Tề Mẫn Mẫn, hai tay xoa gan bàn chân cô.
“Ghê tởm!” Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng mặt, hung tợn trừng mắt nhìn anh.
“Cái này gọi là ham muốn.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
“Không!” Tề Mẫn Mẫn dãy dụa muốn thu hai chân lại.
Sao anh càng ngày càng trở nên tà ác như vậy?
Nghĩ đến lúc anh hôn lên ngón chân của cô, cô liền nổi hết cả da gà.
“Trêu em thôi mà!” Hoắc Trì Viễn cười lau khô chân cho Tề Mẫn Mẫn, cuốn cô vào trong chăn,”Ngủ đi!”
“Chú, anh không ngủ sao?” Tề Mẫn Mẫn mở to đôi mắt đang lơ ngơ buồn ngủ hỏi.
“Anh đi đánh răng.” Nhìn Tề Mẫn Mẫn bị mình chọc cho cười, Hoắc Trì Viễn tủm tỉm bưng chậu nước nước đi vào phòng tắm.
“Chú, phải đánh hai trăm lần! Thiếu một lần cũng không được!” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh lớn tiếng nói.
Hoắc Trì Viễn mặc áo choàng tắm dài đi ra, tóc đã sấy khô. Anh nhấc chăn lên nằm ghé vào nằm cạnh Tề Mẫn Mẫn, tà mị nói:”Hai trăm lần, một lần cũng không thiếu. Có thể hôn chưa?”
“Em buồn ngủ rồi!” Tề Mẫn Mẫn mắc cỡ đỏ mặt trốn vào trong chăn, xoay người đưa lưng về phía Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn ôm chầm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, hôn lên cái gáy mẫn cảm của cô, dần dần thấp xuống… Sáng ngày thứ hai, Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại trên người tràn ngập dấu hôn xanh tím, đỏ mặt xấu hổ đẩy Hoắc Trì Viễn ra. Anh vậy mà đã lưu lại dấu vết trên toàn thân cô, đến ngón chân cũng không buông tha.
Hoắc Trì Viễn cười ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng:”Nha đầu, anh đang yêu thương em đó. Nếu anh không muốn em chắc em sẽ rất căm tức.”
Tề Mẫn Mẫn dùng hai tay bịt lỗ tai, lắc đầu nói to:”Không muốn nghe! Không muốn nghe!”
“Được. Không nói! Chúng ta hành động thôi.” Hoắc Trì Viễn ôm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, bá đạo hôn lên môi cô.
“Chú…..anh sẽ…đi làm muộn mất.” Tề Mẫn Mẫn vô lực thở dốc.
Hoắc Trì Viễn thở gấp xoay người ngồi lại, ảo não vò tóc. Anh đột nhiên hiểu ra vì sao Đường Minh Hoàng không chịu lên triều. Chính là luyến tiếc hơi ấm người trong lòng!
Anh đột nhiên cũng muốn làm hôn quân.
“Chú, mau mặc quần áo! Bảy rưỡi rồi!” Tề Mẫn Mẫn cười dùng đầu ngón chân chỉ vào đồng hồ treo tường.
Hoắc Trì Viễn tóm lấy chân cô, cắn lại một miếng trả thù:”Đồ phá đám!”
“Em nào có làm gì? Em chỉ có lòng tốt nhắc nhở anh đi làm đúng giờ thôi mà.” Tề Mẫn Mẫn vừa né tránh vừa cười ranh mãnh.