Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 21




Chương 21

Đột nhiên cô thấy rất hận anh.

Là ba cho Hoắc Trì Viễn cơ hội nhục nhã cô.

Không có người ba nào lại đẩy con gái của mình xuống vực thẳm như thế!

“Thứ phẩm cũng có lực hấp dẫn.” Hoắc Trì Viễn cũng không buông Tề Mẫn Mẫn ra, ngược lại càng hôn kịch liệt hơn: “Tề Mẫn Mẫn, anh thừa nhận anh đã bị em mê hoặc rồi.”

Lời của anh không thể nghi ngờ gì nữa, càng thêm kích thích trái tim đã vỡ nát của Tề Mẫn Mẫn. Ba coi cô như lễ vật mà tặng cho anh, mà anh cũng chỉ coi cô như một món đồ chơi có thể thỏa mãn dục vọng của anh.

Tề Mẫn Mẫn phẫn nộ giương tay, nghĩ muốn cho Hoắc Trì Viễn một cái tát, kết quả lại không được như ý nguyện. Hoắc Trì Viễn cầm lấy hai tay của cô kéo đến sau lưng anh, gắt gao ôm lấy cô, dùng lực cắn nuốt đôi môi anh đào của cô, trằn trọc triền miên.

Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nâng chân lên, dùng lực hướng vào nơi trí mạng của anh.

Hoắc Trì Viễn đau đến nỗi buông tay ra, Tề Mẫn Mẫn lập tức tìm cơ hội đào thoát.

Hoắc Trì Viễn khom người, trơ mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn chạy thoát khỏi mình. Anh lấy điện thoại ra, bấm một số điện thoại thần bí: “Cả thành phố truy tìm Tề Mẫn Mẫn!”

“Hoắc tổng hứng trí như thế sao! Muốn phó cục trưởng như tôi giúp anh tìm phụ nữ sao?”

“Là anh em thì lập tức hành động cho mình!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.

“Không bình tĩnh a! Lão huynh sao thế!” Đối phương tràn ngập trêu chọc nói.

“Nói cái gì vô nghĩa như thế! Tìm hay không tìm!” Hoắc Trì Viễn không kiên nhẫn hỏi.

“Tìm! Người phụ nữ của Hoắc tổng bỏ đi, cho dù mình phải bỏ mũ cảnh sát cũng nhất định tìm giúp cậu!”

Hoắc Trì Viễn cúp điện thoại, sau khi nâng người lên, sau đó liền đuổi theo hướng Tề Mẫn Mẫn vừa biến mất.

Quần áo Tề Mẫn Mẫn ướt đẫm, cuộn mình trên ghế dựa lạnh giá trong cục cảnh sát, hai mắt lộ ra điềm đạm đáng yêu.

Du đãng một ngày, cô lại không biết chính mình có thể đi đâu. Mãi cho đến khi mưa to vô tình hạ xuống, cô bị người cảnh sát đứng trên đường mang đến nơi đây.

“Em gái, giận dỗi với ba mẹ, đi ra khỏi nhà hả?” Một chú cảnh sát hiền lành ngồi xuống bên cạnh cô, cười cười sờ đầu cô. “Chú cũng có con gái giống cháu, tháng trước còn bởi vì yêu đương, chú cãi nhau với nó một trận, kết quả cũng để nó đi ra khỏi nhà. Chú thực sự sợ nó gặp chuyện không may. Xã hội bên ngoài loạn như thế, nếu gặp được người xấu thì làm sao bây giờ? Ngày đó khiến cho chú rất sợ hãi, bệnh tim thiếu chút nữa cũng tái phát. Cả nhà chú đều ra tiệm nét để tìm nó. Chú nói xin lỗi với nó, nó cũng giải thích với chú là không nên vì yêu đương mà làm ảnh hưởng học hành. Nha đầu, có chuyện gì với ba mẹ, bình tâm hòa khí lại nói chuyện đều có thể được mà. Gọi điện về nhà đi.”

Tề Mẫn Mẫn lắc đầu, không hề đáp lại đối phương.

Cô và ba ba đâu chỉ đơn giản như thế?

Bắt đầu từ tối hôm qua, toàn bộ đều đã thay đổi.

Không thể trở về được.

“Người nhà cháu chắc là đang khẩn trương, nói không chừng đang đi xung quanh tìm cháu rồi.”

“Cháu không có nhà rồi.” Tề Mẫn Mẫn bi thương nói: “Không ai yêu cháu, không ai để ý đến cháu. Chú à, cháu muốn ở một mình.”

Chú cảnh sát thân thiết vỗ bờ vai của cô, sau đó xoay người đi xử lý chuyện khác.

Ánh mắt Tề Mẫn Mẫn ngây ngốc nhìn ra mưa bên ngoài cửa sổ. Mưa rất lớn, đập vào cửa kính bốp bốp, để cho lòng cô càng thêm phiền toái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.