Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 206




Chương 206

Tề Mẫn Mẫn tủi thân nhìn Hoắc Trì Viễn, thương tâm nói:”Anh không thích em hôn?

Hoắc Trì Viễn lập tức phủ nhận:”Anh nhìn thấy con của thì không muốn ăn uống gì cả.”

“Nghiêm trọng như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn không ngờ anh lại chán ghét cua như vậy, lập tức ôm lấy anh xin lỗi:”Chú, thật xin lỗi, nếu em biết trước anh ghét cua như vậy, em sẽ không,…”

“Không gọi món cua?” Hoắc Trì Viễn ấn vào trán Tề Mẫn Mẫn hỏi Tề Mẫn Mẫn ra sức gật đầu:”Em không nên thử anh xem anh có tốt với em không mà bắt anh bóc cua. Chú à em xin lỗi!”

Tề Mẫn Mẫn vùi mặt vào lòng Hoắc Trì Viễn, hối hận nói.

Hoắc Trì Viễn nâng gương mặt của Tề Mẫn Mẫn lên, giọng trầm thấp nói:”Nha đầu, anh cũng không đói lắm. Em không cần cảm thấy có lỗi đâu.”

“Anh đừng an ủi em.” Tề Mẫn Mẫn chu cái miệng nhỏ nhắn. Hoắc Trì Viễn là muốn cho cô an lòng mà an ủi cô. Anh làm việc tới trưa sao có thể không đói được?

“Chỗ này của anh còn đói hơn dạ dày!” Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn ngồi lên đùi, muốn cô cảm nhận được nơi nào đó của anh cứng rắn và nóng rực. “Nha đầu, em phải làm cho anh ăn no!”

“Nơi này là khách sạn đó!” Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ mặt. Tuy bọn họ bao phòng ăn cơm, nhưng ngoài cửa chắc chắn có phục vụ! Nếu bị bọn họ nghe thấy, cô làm sao dám thò mặt ra ngoài cơ chứ?

“Không có ai vào đâu.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu hôn Tề Mẫn Mẫn, bắt đầu giở trò.

Một trận chuông điện thoại cắt ngang nụ hôn nồng nhiệt của hai người. Tên đã lên dây khiến Hoắc Trì Viễn ảo não rủa thầm, ghé vào đầu vai Tề Mẫn Mẫn kịch liệt thở dốc.

Tề Mẫn Mẫn lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là ba gọi, liền đẩy Hoắc Trì Viễn ra: Ba em!”

“Tiếp!” Hoắc Trì Viễn oán hận nhả được một chữ ra khỏi kẽ răng.

Hôm nay anh đang hưng phấn, đến chỗ mấu chốt thì bị cắt ngang, còn vài lần tới cũng như thế, anh cần phải nhịn đến hỏng mất.

Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc Trì Viễn không có ý muốn buông mình ra, đành phải tiếp điện thoại: “Ba.”

“Bảo bối, đặt vé máy bay ngày nào thế? Ba với dì của con còn chuẩn bị trước.” Tề Bằng Trình cười nói.

Nghe được ba nói, Tề Mẫn Mẫn mới nhớ tới mình đề nghị đi Hải Nam. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn, sau đó vô cùng xin lỗi nói với Tề Bằng Trình ở đầu dây bên kia: “Ba, Hoắc Trì Viễn muốn đưa con đi sang Thụy Sĩ trượt tuyết.”

“con gái bảo bối của ba muốn ở bên chồng, không đếm xỉa đến ba nữa rồi.” Tề Bằng Trình tiếc nuối thở dài.

“Ba, chờ con từ Thụy Sĩ trở về nhất định sẽ ở bên ba thật nhiều.” Tề Mẫn Mẫn khẩn trương an ủi Tề Bằng Trình.

“Là nên về nhà ở vài ngày. Con không ở nhà, trong lòng ba thấy rất vắng vẻ, nửa đêm vẫn còn thói quen rời giường sang phòng con nhìn một vòng. Nhìn thấy không có ai mới nhớ ra con lập gia đình rồi.” Âm thanh của Tề Bằng Trình có chút ngưng đọng.

Nghe được ba nói, Tề Mẫn Mẫn cũng có chút khổ sở: “Lão già à, ba phải chăm sóc chính mình thật tốt. con trở về sẽ chăm sóc ba.”

Nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, ánh mắt Hoắc Trì Viễn nắm lại thật chặt, anh phủ đến bên tai cô, hỏi han: “Em muốn anh hay là ba em.”

Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng che điện thợi, nhỏ giọng trả lời: “Đều muốn! Chú à, anh đừng xung đột với ba tôi!”

“Em đi chăm sóc ba, ai theo anh đây?” Hoắc Trì Viễn mất hứng cắn cổ cô, giống như đang trừng phạt cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.