Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 205




Chương 205

Hoắc Trì Viễn mổ lên môi Tề Mẫn Mẫn một cái, cưng chiều nói: “Anh trưởng thành như vậy đều không phải tự nguyện. Hay là để anh bảo mẹ sinh lại.”

Nghe được anh nói, Tề Mẫn Mẫn hì một tiếng cười rộ lên: “Sinh lại? Được, em muốn để cho mẹ tạo ra một người mắt nhỏ miệng rộng, chỉ cao 1m50.”

“Nghịch ngợm!” Hoắc Trì Viễn xoa mặt cô, bất đắc dĩ thở dài.

Tề Mẫn Mẫn có chút mẫn cảm quá độ, là vì quá thích anh sao?

Mấy năm nay bên cạnh ah oanh oanh yến yến nhiều lắm, anh đều đã nhớ không rõ có biết bao người phụ nữ thích mình, Tề Mẫn Mẫn muốn đuổi đi một đám, chỉ sợ công phu uống nước cũng không có.

“Chú à, em nghĩ muốn ăn hộp cua to.” Tề Mẫn Mẫn ôm cánh tay Hoắc Trì Viễn, làm nũng nói. Nhớ rõ quản gia nói Hoắc Trì Viễn không ăn cá sông và cua, cô muốn nhìn dáng vẻ anh ghét con cua như thế nào, nhất định rất thú vị.

“Anh biết một nhà hàng món ăn gia đình làm cua không tồi.” Hoắc Trì Viễn vậy mà mày cũng không nhăn một cái liền đồng ý với cô.

Hoắc Trì Viễn gọi một đống đồ ăn, món đầu tiên là cua ngâm rượu vàng.

Lúc phục vụ bưng cua ngâm rượu đến thì Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc Trì Viễn nhẹ nhàng nhíu mày. Xem ra anh thực sự không thích ăn cua!

“Chú, cua mẹ vừa mới sinh, ăn lúc này là tốt nhất.” Tề Mẫn Mẫn cầm một con của đặt lên đĩa của Hoắc Trì Viễn.

“Thích thì ăn nhiều một chút. Không đủ anh sẽ gọi thêm.” Hoắc Trì Viễn không chạm vào con cua, giống như cố tình lảng sang chuyện khác.

Tề Mẫn Mẫn chú ý Hoắc Trì Viễn luôn vội vàng gắp những thức ăn khác, anh căn bản chưa hề chạm vào con cua.

Tề Mẫn Mẫn đột nhiên chu mỏ, bất đắt dĩ thở dài:”Chú, em sợ bóc cua sẽ đâm vào tay. Trước kia đều là cha bóc thịt cua cho em.

Nghe lời nói của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn ngừng lại một chút. Anh nuốt hết thức ăn trong miệng, ánh mặt đấu tranh nhìn chằm chằm con cua tầm một phút.

“Thôi,không ăn nữa!” Tề Mẫn Mẫn phiền chán nói, cô gắp lên một miếng đậu hầm,”Món đậu này nhìn cũng không tệ.”

Hoắc Trì Viễn để đũa sang một bên, cầm lấy con cua bắt đầu bóc thịt cua. Bóc xong liền để lên đĩa của Tề Mẫn Mẫn, dịu dàng nói:”Ăn đi! Anh bóc cho em, em chỉ việc ăn thôi.”

Tề Mẫn Mẫn trong lòng như được rót mật ngọt:”Chú, anh không ăn sao?

“Không thích” Hoắc Trì Viễn chỉ lạnh lùng trả lời hai chữ, động tác bóc cua vẫn không ngừng lại.

Đến khi Tề Mẫn Mẫn không ăn nổi nữa thì Hoắc Trì Viễn mới rút khăn giấy lau tay.

“No rồi sao?” Hoắc Trì Viễn quan tâm hỏi.

“Ừm! Đã lâu rồi không được ăn thoải mái như vậy. Nhớ lại lần cuối cùng em ăn tôm cua, một lúc em có thể ăn được bốn trăm con!” Tề Mẫn Mẫn giơ ngón tay lên, vẻ mặt khoa trương nói.

“Bốn trăm con?” Hoắc Trì Viễn kinh ngạc trừng mắt nhìn ngón tay Tề Mẫn Mẫn.”Em tự bóc tôm sao? Tay không bị đâm sao?”

“Không. Có người bóc cho đấy.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ lắc đầu.

“Cha em?” Hoắc Trì Viễn lập tức ngừng phản ứng.

Tề Mẫn Mẫn lại gần, hôn Hoắc Trì Viễn một cái:”Trả lời đúng rồi! Thưởng cho một cái hôn!”

Hoắc Trì Viễn nếm được vị cua tự nhiên muốn ghê tởm, lập tức nhíu mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.