Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 203




Chương 203

Tề Mẫn Mẫn chạy đến trước mặt Hoắc Trì Viễn, cười hỏi han: “Chú à, các người bàn luận xong chưa?”

“Nha đầu, Lynda nói chuyện có chút không tốt, em đừng để ý.” Hoắc Trì Viễn xoa tóc dài của cô, cưng chiều nói.

“Cô ấy ở trước mặt em chiếm không được thế thương phong. Anh không cần lo lắng, nhanh làm việc của anh đi.” Tề Mẫn Mẫn cười đẩy Hoắc Trì Viễn vào trong văn phòng. Hóa ra Hoắc Trì Viễn không phải muốn uống cà phê, mà là lo lắng cô bị Lynda bắt nạt. Hoắc Trì Viễn như vậy khiến cho lòng cô cảm thấy rất ấm áp.

“Em tùy tiện đi dạo đi. Lát nữa đưa em đi ăn cơm.” Hoắc Trì Viễn nghiêng người, khom lưng hôn cô một cái rồi tiến vào văn phòng.

Tề Mẫn Mẫn nắm hai tay nhìn bốn phía, phát hiện nơi này không giống như những văn phòng khác, toàn bộ đều là cửa kính thủy tinh trong suốt, cô có thể nhìn thấy Trịnh Húc đang vùi đầu gõ bàn phím, thỉnh thoảng thẩm tra đối chiếu với tư liệu trước mặt một chút. Chú tuyển chọn trợ lý cũng chọn người có tính cách không khác mình là bao, đây là vật họp theo loài đi? Cô cực kỳ thích người trợ lý Trịnh không nói nhiều này, nhưng Lynda thì không.

Cô thấy có mấy nữ thư ký thật cẩn thận lén nhìn trộm mình, liền cười khoát tay với các cô.

Lynda bưng cà phê đi qua người cô, lạnh mặt nói: “Cô không cần quấy rầy công việc của các cô ấy, các cô ấy liều mạng công việc là vì có thể để cho cô mua nổi Gucci!”

“Dì Lynda, cô xác định là Gucci? Từ lúc ở nhà trẻ trong tủ quần áo của tôi đã có một đống lớn.” Tề Mẫn Mẫn cười nhạo nhìn Lynda. Cô cũng không phải cô bé lọ lem, ngay cả quần áo cũng chờ chồng mua cho. Ba đối với cô như bảo bối, quần áo của cô hầu hết là đều là nhãn hiệu quốc tế số lượng hạn chế.

Lúc này Lynda mới nghĩ đến Tề Mẫn Mẫn là con gái của Tề Bằng Trình, cô oán hận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái, liền bưng cà phê gõ cửa phòng tổng giám đốc.

Tề Mẫn Mẫn không muốn lại để ý đến cô ta, liền đi vào phòng thư ký.

Cô đứng ở cửa, cười khẽ vẫy tay với mọi người: “Xin chào, tôi có thể vào không?”

Mấy thư ký nhỏ nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện ở cửa văn phòng, có chút nơm nớp lo sợ cười với cô.

“Tôi không phải Hoắc Trì Viễn, sẽ không thịt các người, cũng không trừ tiền thưởng của các người.” Tề Mẫn Mẫn đi vào, bướng bỉnh cười nói.

Lời của cô khiến cho mọi người thiếu chút nữa cười phun ra.

Một thư ký nữ tựa vào bên tai cô cười nói: “Phu nhân Hoắc, lúc vừa rồi khi cô giáo huấn Lynda nhìn trông rất oách!”

“Thật vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ hỏi lại.

“Vâng!” Có người lạng lẽ giơ ngón tay cái lên, cười gật đầu.

“Bình thường các người chắc bị cô ta bắt nạt rất thảm!” Tề Mẫn Mẫn nháy mắt, khoa trương cười nói. Mọi người thấy cô vừa khẩu chiến với Lynda vừa rồi, vậy mà không có ai thương cảm cho Lynda, lại chỉ thấy cô rất oách. Đây là có bao nhiêu oán hận?

“Ở Hoắc Y vẫn không có ai dám chống đối Lynda như thế. Vài thư ký trước đây vì thầm mến Hoắc tổng đều bị Lynda đuổi đi rồi. Lúc cô và Hoắc tổng chưa kết hôn, cô ta vẫn nghĩ mình là nữ chủ nhân, vô cùng hung hãn!” Một thư ký nữ bĩu môi.

“Cô ta sao không ngẫm lại mình đi. Hoắc Trì Viễn nhà tôi cũng chướng mắt với cô ta.” Tề Mẫn Mẫn kiêu căng quăng tóc.

“Hoắc tổng của chúng ta sao có thể nhìn đến cô ta, heo mẹ cũng có thể lên cây.” Thư ký Lý bị cô ta giáo huấn buổi sáng oán hận nói.

Tề Mẫn Mẫn nhận ra thư ký này là người hôm trước mời Hoắc Trì Viễn khiêu vũ trước mặt cô, liền ngồi xuống đối diện với cô ta, thật sự nói: “Chị à, chị nói quá đúng, Hoắc Trì Viễn nhà tôi ưu điểm khác thì không có, chỉ có một cái là si tình. Muốn để anh ấy lăng nhăng ở bên ngoài… so với heo mẹ leo cây còn khó hơn. Có những người lại vội vàng muốn thử, thật là làm cho người khác đau đầu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.