Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 202




Chương 202

Hoắc Trì Viễn nhìn thấy cô lè lưỡi, yết hầu không khỏi nhúc nhích một chút.

“Hoắc tổng, chúng ta hợp tác….”Lâm tổng cuối cùng cũng phát hiện ra Hoắc Trì Viễn đang không tập trung, liền nhìn theo ánh mắt của anh hướng về Tề Mẫn Mẫn:”Hoắc phu nhân thật đáng yêu.”

Hoắc Trì Viễn thu hồi ánh mắt, thản nhiên tươi cười, tiếp tục chuyên tâm làm việc.

Tề Mẫn Mẫn xem tạp chí chán rồi, trong đó chả có nội dung nào làm cô hứng thú. Trên bàn trà có một chồng tạp chí to nhưng toàn là về y học.

Xem không hiểu!

Cô chống cằm bất đắc dĩ nhìn Hoắc Trì Viễn, thấy anh cùng đối phương dường như vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn nói, liền lặng lẽ đứng dậy, đi ra khỏi phòng giám đốc Lúc cô đóng cửa lại, Hoắc Trì Viễn nhìn về phía cửa, đôi môi mỏng lặng lẽ nhếch lên, trong mắt không kìm chế được mà dâng lên nụ cười cưng chiều phảng phất.

Anh muốn mang cô theo bên người, nghĩ rằng lúc bận rộn lơ đãng ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy cô tươi cười ngọt ngào, lại không nhớ ra đối với cô công việc của anh rất buồn tẻ.

Lynda luôn dõi theo bức tường bằng thủy tinh trong suốt nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đi ra từ phòng giám đốc, khóe miệng cười lạnh lộ ra vẻ mỉa mai. Cô đứng dậy đi về phía Tề Mẫn Mẫn, cao ngạo liếc qua Tề Mẫn Mẫn – người thấp hơn cô nửa cái đầu:”Đây không phải là nhà của cô, đừng đi lại tùy tiện làm ảnh hưởng đến mọi người đang làm việc.”

Tề Mẫn Mẫn đứng thẳng lưng, không chịu yếu thế nhìn Lynda:”Cô Lynda, lễ phép của cô để đâu vậy?”

“Hoắc phu nhân,” Lynda không cam lòng xưng hô nói,” Nơi này là trụ sở chính của cả tập đoàn Hoắc Y, không phải là cái chợ, mời cô không nên đi lại lung tung.”

“Hoắc Y là tập đoàn của chồng tôi, cũng là của tôi, tôi đi lạ trong công ty của tôi thì liên quan gì đến cô?” Tề Mẫn Mẫn ngọt ngào cười nói, tuy nhiên ý tứ rõ ràng là không thân thiện.

“Cô!” Lynda cứng họng, á khẩu không đáp lại được. Trước khi Hoắc Trì Viễn kế hôn, cô vẫn luôn tự cho mình là nữ chủ nhân. Cô nghĩ Hoắc Trì Viễn vẫn luôn lưu luyến Tưởng Y Nhiên thí sẽ không thể lấy người khác, cho nên nữ chủ nhân tương lai của Hoắc Y chỉ có thể là cô. Sáng nay khi nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn xuất hiện ở Hoắc Y, trong cô dâng lên cảm giác như lãnh thổ của mình bị người khác xâm lược, căm tức, phẫn nộ, ghen tị… “Cô Lynda, người tính không bằng trời tính. Cho dù Hoắc Trì Viễn không cưới tôi, cũng sẽ không cho cơ hội tu thành chính quả đâu.” Tề Mẫn Mẫn châm chọc Lynda không chút lưu tình.

Lynda oán hận cắn răng:”Đừng có vui mừng quá sớm! Giữa cô và Hoắc Trì Viễn còn một Tề Bằng Trình. Chúng ta cứ chờ xem.”

Lời nói của Lynda làm Tề Mẫn Mẫn đau đớn, nhưng cô không nghĩ sẽ tỏ ra yếu thế trước mặt Lynda, tươi cười càng thêm sáng lạn:”Cảm ơn cô Lynda đã nhắc nhở. Chuyện này chưa đến lượt cô quản! Cừu oán đứng trước trước tình yêu chả là gì cả!”

Lynda không ngờ miệng lưỡi Tề Mẫn Mẫn lại lợi hại như vậy, khuôn mặt trắng bệch:”Tôi chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở cô thôi. Nếu thông tin cơ mật của công ty bị tiết lộ, cô sẽ không thoát khỏi liên lụy!’ “Tôi sẽ ngu ngốc đến mức đi tiết lộ thiên cơ của công ty sao? Cô Lynda, cô thông minh như vậy mà lại đi tin cái loại tư duy ngớ ngẩn này không phải làm cho người khác chê cười sao?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng cao đầu chu cái miệng nhỏ nhắn, như đang nghĩ ra cái gì đó.

“Lynda, pha cho tôi hai tách cà phê!” Hoắc Trì Viễn đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng giám đốc, cắt ngang hai người đang nói chuyện.

Lynda đành phải thu hồi ngạo mạn, tao nhã xoay người, phẫn hận nện gót giày cao gót đi đến chỗ cái ấm nước đang sôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.