Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 187




Chương 187

“Nhanh ăn bò bít tết của anh.” Ninh Hạo lạnh lùng nói, nhìn Tô Hoán một cái.

Anh họ mười tám tuổi đã tiến vào giới nghệ sĩ, chỉ dùng hai năm đã trở thành một ngôi sao mới nổi. Nhưng là giới nghệ sĩ tôi luyện anh như vậy, tính cách lại vẫn không thành thục chút nào.

“Em suốt ngày mang cái vẻ mặt lạnh như thế thì làm sao theo đuổi phụ nữ?” Tô Hoán thở dài, giống như thực sự lo lắng về tương lai thay cho Ninh Hạo.

“Anh không phải bạn gái em, em cười với anh có tác dụng sao?” Ninh Hạo kiêu ngạo quăng một cái liếc mắt cho Tô Hoán.

Đời này có thể để cho anh dịu dàng giữ lấy chỉ có Tề Mẫn Mẫn mà thôi.

Những người khác, anh không đủ kiên nhẫn.

“Anh để cho trợ lý của anh bố trí một chút, vé máy bay và khách sạn em không cần quan tâm, chỉ cần thu phục được bạn gái nhỏ của em là ok.” Tô Hoán không nói đùa nữa, thật sự nói với Ninh Hạo.

“Bạn gái mới của anh không phải phụ nữ không đứng đắn chứ?” Đột nhiên Ninh Hạo nhớ tới một vấn đề nghiêm túc.

“Thật đúng là không phải!” Tô Hoán kiêu ngạo mà nói: “Sinh viên tài cao của đại học Q.”

Sau khi Tề Mẫn Mẫn được chuyên viên trang điểm đưa ra thì đôi mắt của Hoắc Trì Viễn tràn ngập kinh diễm. Anh đứng dậy đi đến bên cô, ánh mắt thâm thúy không thể rời khảo dung nhan tinh tế của cô. Bình thường cô đã rất đẹp rồi, khoác thêm đồ trang sức trang nhã càng làm rung động lòng người. Lễ phục màu trắng bao quang dáng người hoàn mỹ của cô, hai vai để trần làm tôn lên cái gáy trắng trẻo thon dài, khuôn ngực đầy đặn càng làm người ra cảm thấy quyến rũ.

Chuyên viên trang điểm hài lòng nhìn Tề Mẫn Mẫn, nói với Hoắc Trì Viễn:”Hoắc phu nhân thật là xinh đẹp. Có rất ít người có thể mặc được màu hồng nhạt đẹp được như thế này.”

“Đúng vậy!” Hoắc Trì Viễn thản nhiên cười cười. Bộ váy này nếu đổi thành người khác mặc, sợ chỉ có thể dùng từ “phàm tục” để hình dung.

“Chú, anh không thấy thế này rất phàm tục sao?” Tề Mẫn Mẫn không ngờ anh lại đồng tình lời nói của chuyên viên trang điểm. Vì muốn chống đối mà cô kiên quyết chọn một bộ lễ phục màu hồng nhạt nhìn tầm thường nhất, không ngờ cả hai người đều nói đẹp. Chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của cô có vấn đề?

“Còn có thể phàm tục hơn.” Hoắc Trì Viễn tà mị cười cười. Anh lấy chiếc nhẫn kết hô từ trong túi ra đeo vào ngón tay giữa của Tề Mẫn Mẫn.

“Em còn tưởng anh đã ném đi rồi.” Tề Mẫn Mẫn giơ tay lên, nhìn thoáng qua ánh sáng lộng lẫy của chiếc nhẫn kim cương, nhíu mi một chút. Ngày đó cô tháo nhẫn ra trả lại cho Hoắc Trì Viễn, không ngờ anh không hề tháo xuống.

“Sao có thể chứ?” Hoắc Trì Viễn hơi nhăn mày,”Không được tùy tiện tháo ra nữa.!

“Không được, không cho anh độc đoán. Tại sao cái gì em cũng phải nghe theo anh chứ?” Tề Mẫn Mẫn khiêu khích nghênh đón ánh mắt của Hoắc Trì Viễn.

“Nhiều chuyện!” Hoắc Trì Viễn trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái.”Càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng!

“Học theo anh đó. Ông Mực!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo hất cằm lên, liếc gương mặt lạnh lùng kia của Hoắc Trì Viễn.

“Ông Mực?” Xưng hô của Tề Mẫn Mẫn làm cho Hoắc Trì Viễn nhớ đến câu “Gần mực thì đen” từ đêm hôm qua, không khỏi bật cười.

“Còn không đi đi?” Tề Mẫn Mẫn trợn mặt nhìn Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn cầm bàn tay Tề Mẫn Mẫn, đưa cô ra khỏi thẩm mỹ viện. Chuyên viên trang điểm giúp cô đặt bộ đồng phục vào ghế sau của chiếc Maybach, cười xoay người.” Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.”

Tề Mẫn Mẫn cười cười với đối phương, rồi ngồi vào ghế phụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.