Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 181




Chương 181

Đột nhiên Hoắc Trì Viễn nở nụ cười.“Gần mực thì đen!”

Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng nói, tự động phân loại anh là mực.“Mực thì mực, chỉ cần em không tức giận.”

Hoắc Trì Viễn không sao cả trả lời lại.Tề Mẫn Mẫn xoay người, nổi giận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn: “Anh sáng hay đen thì liên quan gì đến chuyện tôi tức giận hay không?”

“Có!”

Hoắc Trì Viễn cười cười: “Em tức giận thì khi đó anh là mực, chỉ có em hết giận anh mới có thể sáng được.”

Cô hạ quyết tâm sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh!

Sau khi Hoắc Trì Viễn đặt Tề Mẫn Mẫn lên giường, cô lập tức cút sang một bên giường, nhảy xuống đất.

Hiện giờ cô cần ở một mình để bình tĩnh lại.

Bọn họ không thể tiếp tục như vậy. Anh nghĩ muốn cưng chiều cô, nâng niu cô trong lòng bàn tay, anh nhớ tới Tưởng Y Nhiên, cô liền lập tức trở thành không khí.

Cô cũng sẽ ghen tỵ Cô ghen tỵ vẫn là một người chết không nhìn thấy được, không sờ vào được.

Hoắc Trì Viễn kéo cô qua, lại lần nữa ném cô lên trên giường, không hờn giận rống to: “Đâu cũng không cho đi!”

“Anh sẽ hung dữ với tôi!” Tề Mẫn Mẫn ủy khuất cắn môi: “Vốn dĩ anh không cần tôi! Anh chỉ là không cam lòng mất đi người bạn giường này mà thôi!”

Anh khẳng định không hung dữ với Tưởng Y Nhiên như vậy.

Hoắc Trì Viễn kéo áo sơ mi và quần dài đến bên cạnh cô, vừa hôn môi của cô, vừa thô bạo cởi quần áo của cô ra.

Tề Mẫn Mẫn tức giận dùng lực đá anh: “Cút!”

Hoắc Trì Viễn vô tình cầm lấy hai tay của cô, áp lên đỉnh đầu, lạnh lùng dán lên môi cô nói: “Đây mới là đãi ngộ của bạn giường, hiểu chứ?”

Tề Mẫn Mẫn sợ tới mức run rẩy một cái, chỉ nhìn chằm chằm anh không vùng vẫy nữa.

Hoắc Trì Viễn dùng lực ôm cô vào trong ngực, âm thanh khàn đục nói: “Đi ngủ!”

“Anh buông ra trước đi!” Tề Mẫn Mẫn cố chấp nói. Anh ôm cô như vậy, cô làm sao ngủ được. “Tôi không thở được!”

Hoắc Trì Viễn nghe được lời cô nói, lúc này mới buông cô ra: “Nha đầu, anh coi em là vợ của anh, không phải bạn giường!”

“Không tin!” Tề Mẫn Mẫn rời khỏi cái ôm của anh, cầm gối ném ở trên giường: “Không được quá phận!”

Hoắc Trì Viễn nhíu mày, vừa muốn nâng tay ôm đầu cô: “Nha đầu…”

“Qúa phận rooif1” Tề Mẫn Mẫn ra sức giẫm xuống cẳng chân của Hoắc Trì Viễn: “Lui về phía sau!”

“Nha đầu!” Hoắc Trì Viễn căm tức gào thét tên của cô.

Cô đây là muốn phân rõ ranh tuyến với anh sao.

“Hét cũng vô dụng!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, không nhìn anh nữa, quay người lại, chỉ để lại bóng lưng. “Tôi muốn đi ngủ, không được làm phiền tôi!”

Hoắc Trì Viễn hất mày, bất đắc dĩ cắn răng: “Lại như thế.”

“Vốn là như thế, chẳng qua vẫn chưa có cơ hội thể hiện!” Tề Mẫn Mẫn hừ một tiếng, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Hoắc Trì Viễn trừng mắt nhìn bóng lưng của cô hồi lâu: “Nha đầu…”

Tề Mẫn Mẫn lấy tay che lỗ tai lại, vừa lắc đầu vừa lớn tiếng nói: “Tôi không thích nghe1”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.