Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 156




Chương 156

Nhất định là Tề Mẫn Mẫn đã phát hiện được kế hoạch của cô đã đổi ghế lại.

Cô phẫn nộ đứng lên chỉ vào Tề Mẫn Mẫn nói” Thầy Giáo, Tề Mẫn Mẫn dán keo lên ghế của em! Váy em bị dính trên ghế.”

Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo đứng lên, ngạo mạn nhìn Hạ Minh, khinh thường cười lạnh: “Hạ Minh, nói chuyện phải có chứng cớ, tôi động tay chân với ghế của cậu khi nào hả?”

Lúc này, Vương Giai Tuệ đứng lên giúp Hạ Minh nói: “Lúc học thể dục Tề Mẫn Mẫn không có mặt, chắc chắn là đã làm lúc ấy.”

Tề Mẫn Mẫn không khỏi biết ơn lớp trưởng anh minh. Cô cười nói “Vương Giai Tuệ, Lúc học thể dục tôi nằm ở phòng y tế, hết tiết học mới ra, chẳng lẻ tôi có thể xuyên thời gian để làm chuyện đó?”

Lúc này Ninh Hạo đứng lên” Thầy Giáo em có thể làm chứng. Tề Mẫn Mẫn quả thực là ở phòng y tế. Nếu người không tin có thể hỏi cô y tế”.

Vương Giai Tuệ cùng Hạ Minh á khẩu không trả lời được.

Thầy giáo nghe Tề Mẫn Mẫn nói đúng nói “Tề Mẫn Mẫn, em ngồi xuống đi, Hạ Minh em ấy nói rất đúng, nếu muốn chỉ trích người khác nhất định phải có chứng cứ thực tế.”

Hạ Minh cùng với Vương Giai Tuệ không nói lại, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn ” Thầy giáo váy của em bị dính trên ghế.”

” Ai có kéo không?” “Em có”. Tề Mẫn Mẫn lập tức mở cặp lấy kéo, ân cần hỏi Hạ Minh, ” Hạ Minh, cậu có muốn mình giúp không?”

Hạ Minh căm tức đoạt lấy kéo, cắt bỏ váy.

Hạ Minh nhìn thấy váy đằng sau ngắn một đoạn lớn, không dám đứng lên, khổ sở băng băng bó bó chật vật ngồi xuông.

Tề Mẫn Mẫn lấy một chiếc áo phông đưa qua, ánh mắt chói lọi lóe sáng, nhẹ nhàng cười ngọt ngào: “Minh, mình có áo phông này, cậu lấy nó quấn quanh người đi.”

“Hạ Minh, em thấy đấy, Tề Mẫn Mẫn hào phóng thế nào, không nề hà giúp em, em còn không khẩn trương cảm ơn người ta?” giáo viên thấy Hạ Minh oán hận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn, bất mãn nói.

Hạ Minh cắn chặt răng, từ trong kẽ răng hở ra một câu: “Cảm ơn!”

“Đừng khách sáo!” Tề Mẫn Mẫn cười đến sáng lạn: “Bạn học trong lớp thì nên yêu thương lẫn nhau. Đừng hại người khác cuối cùng lại thành hại mình.”

Hạ Minh lập tức đỏ bừng mặt. cô liền đoán được việc này là do Tề Mẫn Mẫn giở trò. Cái người bắn tung tóe này! Để xem về sau cô sẽ thu thập cô ta thế nào!

Cô quấn áo phông ở quanh hông, chật vật ngồi xuống.

Ninh Hạo cố nén cười, thưởng thức sự chật vật của Hạ Minh.

So với Hạ Minh âm hiểm, Tề Mẫn Mẫn lại thẳng thắn vô tư đáng yêu.

Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ viết chữ cảm ơn xuống dưới tờ giấy, vụng trộm đưa cho Ninh Hạo.

Sau giờ học, Hạ Minh liền thu dọn sách vở, cũng chưa cả xin nghỉ với giáo viên, liền đánh xe về nhà thay quần áo.

Giữa trưa, Tề Mẫn Mẫn và Ninh Hạo ngồi trong quán cà phê, vừa uống vừa không nhịn được vui vẻ cười to: “Thực cười chết mình rồi!”

“Còn chưa cười hết sao?” Ninh Hạo dịu dàng cười yếu ớt, con ngươi sáng trong lấp lánh.

“Minh thấy Hạ Minh kia trộm gà không được còn mất nắm gạo, liền không dừng cười được!” Tề Mẫn Mẫn cười ở trên ghế sofa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.