Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 100




Chương 100

“Bệnh viện” Tề Mẫn Mẫn giọng nói lạnh lùng.

“Phẫu thuật sau tôi đến đón em.”

“Không cần phiền đến chú! Lớp trưởng đang ở cùng với tôi. Anh ấy sẽ đưa tôi về.” Tề Mẫn Mẫn nói xong liền cúp điện thoại.

Hoắc Trì Viễn khuôn mặt lạnh lùng nhăn lại, ném điện thoại lên trên bàn, liền đứng dậy, lấy thuốc lá ra châm hút mạnh một hơi.

Chờ Tề Mẫn Mẫn cúp điện thoại, Dương Nguyệt Quyên cười lạnh giễu cợt:”Hoắc Trì Viễn gọi tới sao?”

“Phải” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, không thèm nhìn Dương Nguyệt Quyên.

“Cho dù anh ta như thế nào cũng không muốn chấm dứt hôn nhân với cô. Cha vợ mổ, anh ta cũng không đến thăm một lần.” Dương Nguyệt Quyên trào phúng nói.”Rất không hiểu lễ phép!”

“Anh ấy làm sao so được với các người.” Tề Mẫn Mẫn ngạo mạn liến mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên một cái.”Ít nhất anh ấy cũng không hại tôi.”

Dương Nguyệt Quyên tức giận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn:”Cô….cô ngậm máu phun người!”

“Tôi làm sao dám ngậm máu phun người? Dương phu nhân, tuy rằng cha tôi không phủ nhận, nhưng tự bà hiểu rõ những chủ ý xấu xa đều là từ bà mà ra. Cha tôi quyết không chủ động đem tôi đổi lấy vinh hoa phú quý của ba người.”

Tề Mẫn Mẫn trong ánh mắt hàm chứa oán hận. Ngay từ đầu cô bị hận ý trong ánh mắt bà ta lừa gạt, nên mới tin những lời nói của bà ta. Vừa nhìn thấy ánh mắt có lỗi của cha cô liền hiểu ra cha sẽ không vô tình máu lạnh như vậy.

Chuyện này nhất định là người khác chủ mưu, chỉ có thể là Dương Nguyệt Quyên. Dương Nguyệt Quyên vẫn không thể chịu đựng nổi khi cha cô chỉ cưng chiều cô mà lạnh nhạt với Tề Lạc. Cho nên bà ta muốn hủy hoại cô.

Dương Nguyệt Quyên nghĩ nếu cô tàn hoa bại liễu, cha sẽ không còn thích cô nữa, cô cũng không có mặt mũi gặp ai nữa. Người tính không bằng trời tính, Hoắc Trì Viễn lại tương kế tựu kế lấy cô làm vợ. Hành vi của Hoắc Trì Viễn đã phá ngang âm mưu của Dương Nguyệt Quyên.

Đã như vậy, Tề Mẫn Mẫn thật quá cao hứng. tốt nhất là làm Dương Nguyệt Quyên tức chết!

“Hừ! Cô đừng vì Hoắc Trì Viễn cho cô chỗ dựa! sớm muộn cũng đến lúc cô phải khóc!” Dương Nguyệt Quyên biết đóng giả một bà mẹ hiền trước mặt Tề Mẫn Mẫn không được, liền trở mặt.

“Dương phu nhân, khiến bà phải thất vọng rồi. Hoắc Trì Viễn đối với tôi rất tốt. Anh ấy rất yêu tôi. Bà xem tôi mới rời đi trong chốc lát, anh ấy liền gọi điện thoại muốn đón tôi.” Tề Mẫn Mẫn nhìn Dương Nguyệt Quyên khiêu khích.

Dương Nguyệt Quyên cắn răng hừ một tiếng:”Đúng là vợ chồng ân ái!”

“Đương nhiên! Anh ấy hiện tại xa tôi liền ngủ không yên. Ai da! Tôi lại không biết xấu hổ rồi.” Tề Mẫn Mẫn cố ý chọc giận Dương Nguyệt Quyên.

Tề Lạc đi đến trước mặt hai người, cười ngọt ngào:”Chị, anh rể đối với chị tốt như vậy, cha mẹ và em rất yên tâm.”

“Tôi không có mẹ! Mẹ tôi đã đi sớm rồi!” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên, liền đi khỏi hướng về phía Ninh Hạo.

Ninh Hạo quan tâm nhìn Tề Mẫn Mẫn:”Mệt mỏi sao?”

Tề Mẫn Mẫn ngồi bên cạnh anh, cười lắc đầu:”Không liên quan. Chỉ hơi lo lắng thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.