Bao vây bởi một cơn lũ quái vật, hai bóng người vội vã lao nhanh, dốc hết sức bình sinh. Như câu chuyện về Moses, hai người tiến lên một cách dễ dàng, một lực lượng thần bí làm biến mất thứ sắp va phải hai người. Mà xung quanh, cơn lũ vẫn tiếp tục trôi, từng con từng con hình dạng kỳ dị, bôn chạy mà đi, dẫm đạp lên nhau triều hướng về vòng xoáy. Trong cơn sóng, Lương Bình và Khả Hân có thể rõ ràng nhìn thấy toàn bộ sự việc. Những con dị quái nhỏ yếu, va chạm, ngã xuống rồi bị cơn lũ lao nhanh mà qua, máu thịt tung bay, những lần cuối cùng hống vang, thật khiến lòng người bi ai.
Grứ !!
Hứ ~ !
Đến được nơi an toàn, một con hẻm nhỏ gần ngã tư giao lộ.
Cả hai hô hấp một cách có quy luật, mau chóng bổ sung dưỡng khí. Hai người kiểm tra nhau, lại thấy cả người đều là màu bảy sắc. Không kịp có phản ứng gì, thì họ đã nhận thấy điều kì lạ đang diễn ra, theo từng lần hít thở mà mang lại cảm giác thư sướng, sự mệt mỏi cũng dần dần tiêu thất, cả người tâm tình lâng lâng.
Dường như không khí xung quanh đã bị thay đổi, sau sự xuất hiện của những vòng xoáy. Cũng nhờ đó, thế giới cũng đã có lại ánh sáng, dù nó có chút thay đổi. Khi những vòng xoáy như cái chùm đèn, tản ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, bên dưới là một lũ quái thú tắm nắng trong đó.
Mà xung quanh là những kẻ chiến bại, thi thể bị dẫm nát. Ẩn hiện trong khu vực, từng quả cầu lấp lóe ánh sáng, tuyên cáo sự hiện hữu của bản thân..
lý do chính là đây sao.
Thích ứng với nguồn sáng mới, hai người xác định xem bản thân đang ở đâu.
“Biển hiệu đó *kim hoa*, xem ra chúng ta đang ở gần chân cầu giao ki.”
Lương Bình - từ việc nhận ra kí tự mà tiến đến xác nhận nơi sở tại, đã có suy nghĩ nhất định nên làm gì.
"Khả Hân, ở gần đây có một tiệm tạp hóa, chúng ta có thể thử ổn định tại đó."
Khả Hân gật đầu.
Lại một lần di chuyển, cả hai càng có nhiều cảm nhận mới. Cảm giác lâng lâng, bước chân nhẹ nhàng, việc gì cũng dễ dàng hơn lúc trước.
Một cửa tiệm nhỏ, với mặt tiền chỉ khoảng 2m, đã được khóa cẩn thận. Nhưng với thời tiết này lại không có mấy tác dụng.
Với một lực vừa phải, cánh cửa đã xuất hiện lỗ hổng. Lương Bình, Khả Hân lần lượt đi vào bên trong. Việc thiếu thốn ánh sáng gây không ít khó khăn cho hai người, cho đến khi tìm được một nguồn sáng. Họ mới kĩ càng nhận ra tình huống của nơi này.
Chủ cửa hàng là một người phụ nữ, thi thể cô đông cứng, ngã gục trên quầy.
Có lẽ do quá mệt mỏi, cô thiếp đi ở đây và đã không thể tỉnh dậy được kịp lúc.
Bên trong cửa hàng, đồ vật rơi vãi khắp nơi, dù phân công dọn dẹp, cũng phải mất một khoảng thời gian mới phân loại xong.
Ngồi đối mặt nhau , Lương Bình và Khả Hân trao đổi. Trên gương mặt họ, vẫn có một chút ý cười.
“Từ số lượng thực phẩm, đồ ăn liền, dù có bốn người vẫn có thể chống được một thời gian.. Tuyệt nhất là vẫn có một ít đồ hộp. Nhưng vấn đề nước uống sẽ cần mau chóng giải quyết.
Ở phía trên là tầng trệt, có một phòng ngủ, có thể dùng để nghỉ ngơi.”
"Tủ lạnh cũng có một ít thực phẩm, trong bếp vẫn còn gas, chúng ta thực sự có thể nấu ăn."
Một sự thay đổi trong giọng nói của Khả Hân, khiến Lương Bình muốn làm một trò đùa.
“Nơi an thân tạm thời đã giải quyết xong, vấn đề tiếp theo là đoàn tụ với bố mẹ."
“Vậy kế hoạch là như thế nào, Thiên... sứ.”
Lương Bình hơi nghiêng đầu với nụ cười, giọng nói từ tốn. Anh nhìn vào mắt Khả Hân.
“Tại sao lại gọi như thế rôi?”
“Hi vọng em không rời khỏi anh.”
Khả Hân hơi thất thần, nhìn bộ dạng đùa giỡn của Lương Bình nhưng sao cô vẫn cảm thấy một ít bi thương.
Hozaloz