Vĩnh Hằng Cầu Sinh

Chương 4 : Giây phút thư giãn




Lại một lần xác nhận.

Lương Bình tỉnh dậy trong phòng của bản thân, sắp xếp lại thông tin trong đầu mình. Lương Bình từ từ hiểu rõ hơn về dị bảo lần này.

Vật này bản thân là một chiếc la bàn, gọi là Tầm Bảo, có một kim chỉ nam, khi được sử dụng sẽ chỉ hướng tới bảo vật nhưng hiện giờ chỉ có thể trong phạm vi 20m.

Tầm Bảo bản thân chỉ có thể tìm bảo vật quan trọng đối với chủ nhân, hấp thu bảo khí mà lên cấp. Càng tập hợp nhiều bảo vật quan trọng, thăng cấp càng nhanh, phạm vi càng lớn, càng nhiều thần dị. Nhưng một khi đổi chủ lại trở về phạm vi ban đầu, chỉ khi tập hợp đủ mới dừng lại quá trình này.

Như một chiếc kén ấp ủ bởi bảo vật, nuôi dưỡng bằng bảo khí. Một khi gián đoạn, lại là công dã tràng.

Nhìn lại bên ngoài, trời đã về chiều. Lương Bình cất bước tìm Khả Hân.

Trong phòng bếp, Khả Hân lại thay đổi trang phục, mặc một bộ pijama màu hồng nhạt, sọc trắng, phủ kín cơ thể.

Ka… waii!

Dường như tận thế vẫn không thể thay đổi việc thích trang phục dễ thương của cô.

Nhớ lần đầu tiên gặp mặt,.

Ngày đó, Lương Bình tham gia MangaFes. Đang tìm đến những gian hàng mới mở lần đầu tiên, lúc đó Khả Hân cosplay nhân vật Tachibana Kanade. Trong dòng người, cô với gương mặt poker, phát đi những tờ rơi quảng cáo. Dáng người nhỏ nhắn, với bộ tóc bạch kim, nổi bật lên đôi mắt to. Trên người bộ đồng phục của Thiên thượng Học viện.

Ka_na_de da~!

Đến bây giờ, Lương Bình vẫn cho là thế nhưng là một Kanade với thái độ, và chút gian xảo.

Điều đó khiến Lương Bình luôn băn khoăn làm thế nào mà việc này thành sự thật.

Nhàn hạ chỉ đạo, Khả Hân thưởng thức ly kem trong tay. Bận rộn công việc lại là khô lâu binh. Đội một thì nghiền khoai, đội hai thì lật bò, đội ba thì phủ sốt.

“Lương Bình, anh tỉnh rồi, ăn chút gì đi. Thực đơn hôm nay gồm thịt bò nướng kèm sốt BBQ và khoai tây nghiền. Nhờ mấy vị khô lâu đó nên em chỉ cần chỉ đạo, thật giúp ích rất nhiều.”

Tuy rằng nhận lấy thức ăn, Lương Bình vẫn chưa thực sự yên tâm

“Còn nhiệm vụ thì sao?”

“Chúng ta có thể nghỉ ngơi, nhiệm vụ tiếp theo sẽ ở ngày mai.”

“Vậy lương thực?”

“Họ mang về rất nhiều nguyên liệu, chúng ta có thể sẽ không cần phải lo thức ăn trong một thời gian.”

Nhẹ nhàng thở ra, Lương Bình cảm thấy người cũng nhẹ đi nhiều. Thức ăn cũng ngon hơn.

Cả hai từ trò chuyện, giây phút thư giãn tạo cơ hội cho họ trải ra những suy nghĩ trong lòng mình.

Thận trọng, Khả Hân bắt đầu bằng một quả bom.

“Anh nghĩ bố mẹ có vượt qua được không?”

“_Họ sẽ vượt qua được, các bác ở chung cư, lại là tầng cao nhất. Bọn quái vật đó sẽ không tiến vào được đâu.”

Lại bồi thêm một nhát.

“__Còn bác trai, bác gái nữa?”

Trầm ngâm, Lương Bình im lặng trước khả năng này. Tùy Khả Hân ôm một lúc lâu, mới hoàn lại tinh thần.

“Anh phát hiện sau khi xác nhận dị bảo, cả người dường như trở nên khang khác.

Suy nghĩ rõ ràng hơn lúc trước, nhớ lại chuyện cũng dễ dàng, cả người cũng lãnh tĩnh hơn."

Suy nghĩ đến hình ảnh Lương Bình trên hành trình, Khả Hân lờ mờ nhận ra thay đổi này là sự thật. Và cô cũng có dấu hiệu đó.

“Em cũng cảm thấy thay đổi của bản thân, nhất là lúc trên hành trình. Khi nhìn đến thi thể, em lại có cảm giác hứng phấn, bước chân cũng có lực lượng hơn, như không có gì có thể đánh bại bản thân.”

Ngồi lại chỗ cũ, Khả Hân nói ra suy nghĩ của bản thân.

“Việc này chắc chắn không đơn giản như vậy mà kết thúc, nếu chỉ là quái vật thì quân đội đáng ra phải xuất hiện. Chưa tính đến trong đó lại có nhân vật như Momon.

Anh có giả thuyết gì không, Lương Bình?”

Lương Bình đã có một số suy nghĩ, với tư cách là một người hay xem truyện tranh. Việc trái đất bị xâm lược là cốt truyện thường thấy, chỉ cần suy nghĩ sơ là đã có chục bộ kinh điển nếu chưa tính đến các phim ảnh, tiểu thuyết. Nhưng với sự xuất hiện của các chủng tộc giả tưởng, chỉ có một số là trùng khớp.

“Có thể là do các thế giới ảo tưởng này quá nhiều, dẫn đến quá tải mà đã tràn ra ngoài một ít. Hoặc là thật sự chúng ta đang bị xâm lược, đợt tấn công này chỉ là đợt đầu tiên. Mục đích của họ chính là dị bảo.

Cuối cùng là _có thể thật sự là có thần và họ đang biến nơi này thành sân chơi. Dị bảo chính là cơ hội sinh tồn.”

Khả Hân ngán ngẩm mà thở dài, mặc dù nghe có vẻ rất hay nhưng việc này chỉ có thể chứng minh Lương Bình si mê hơn cô đã từng nghĩ.

“_Haiz… Anh lậm quá rồi.”

Và như thế, họ trò chuyện... từ sống sót đến dị bảo, từ bản thân đến gia đình, từ hiện tại đến tương lai cho đến lúc đi ngủ.

Hozaloz


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.