Từng hình ảnh truyền lại, khắc họa hoàn cảnh khu đô thị, rải đầy mảnh vỡ kiến trúc chắn trên đường, cây cối biến dị, phát triển hết sức to lớn. Hình thành một mê cung, nếu không biết rõ vị trí từ trước. Vượt qua nơi này sẽ hết sức khó khăn. Nguyên nhân chắc phải liên quan đến mấy vòng xoáy kia.
Nhìn thấy tấm bảng (khu đô thị Pha Lộc), Lương Bình cảm thán, hỏi.
"Cuối cùng đã đến rồi, ở phía trước vẫn an toàn chứ?"
"Em cũng không rõ, hình ảnh truyền đạt không có gì khả nghi. Để cẩn thận, em đã cử thêm Nhất đi xem xét rồi." Khả Hân nói.
Không còn ở trong những con hẻm, hai người cẩn thận hơn vạn phần. Tầm nhìn của khô lâu đã không đảm bảo hoàn toàn cho an toàn của họ.
Bây giờ, gia tăng trinh sát là một sự cần thiết. Sau khi thảo luận cùng nhau, cả hai đều cùng ý kiến là Nhất Hào sau khi biến hóa rất thích hợp cho vai trò này.
ồ... tất cả phân tán ra
"Có thể có kẻ địch phía trước, vừa có gì đó như quang tuyến tạo một lỗ thùng trên mặt đất. Chúng ta nên di chuyển nhanh hơn, nhân lúc kẻ địch không tập trung." Khả Hân nói.
Khu đô thị này là kết quả của dự án thành phố xanh, mục tiêu là tạo được một lá phổi trong lòng thành phố. Từ đây, có thể dễ dàng tới trường học, bệnh viện, siêu thị, thông qua bốn cửa ra vào tầng hầm.
Dự định ban đầu của hai người là sẽ vào từ đường gần nhất - đường hầm phía tây - nhưng tình hình thay đổi, khiến họ thay đổi thành phía nam.
-------------------- --------------------- ---------------------
Võ Đức Huy khá bất ngờ trước khả năng mới của bản thân. Cậu chỉ vừa bừng tỉnh khỏi giờ ngủ của bản thân. Nhưng nhanh chóng, Đức Huy phát hiện một số thông tin kì lạ ở trong đầu.
(Mệnh khiếu Quang Tuyến)
Thần thông Quang Tuyến - tụ hợp ánh sáng hình thành quang tuyến.
Mệnh khiếu có thể trưởng thành thông qua rèn luyện, sử dụng.
Một cảm giác khá kì lạ, cứ như vừa được tiến hóa. Dù không rõ nguyên do, thế giới của cậu đã khác lạ hơn, cậu cảm nhận được trong không khí có gì chui vào cơ thể mình, tiến đến ngón tay cậu - nơi mệnh khiếu xuất hiện.
Đức Huy phát giác ra các chất trôi nổi xung quanh, cảm giác mình có thể sử dụng thần thông để tập hợp chúng.
“Xem ra đây là ánh sáng như thông tin đề cập.” Đức Huy thì thầm.
Chỉ tay về một hướng, một điểm sáng dần dần xuất hiện, càng lúc càng rõ ràng. Bị mê hoặc trước nó, cậu như con thiêu thân.
Nhìn chằm chằm vào điểm sáng, cho đến khi Đức Huy cảm nhận giới hạn của Quang Tuyến, năng lượng đã bị tiêu hao hết từ lúc nào mà đổi lại chỉ là một điểm quang mang.
Bây giờ, Đức Huy mù mịt xử lý thần thông thì giọng nói của Trần Bích truyền đến.
“Đức Huy, thức chưa? Tới giờ rồi.”
Giật mình, Quang Tuyến đã bay đi, để lại một lỗ thủng nhỏ trên sàn nhà.
Phiên gác của cậu đã tới.
Đây là biện pháp Văn Phúc đề xướng, để mọi người đều được nghỉ ngơi và nhờ thế, họ kịp thời ứng phó sự thay đổi nhiệt độ.
Phòng khách
“Nguyên liệu đã sắp hết, đuốc chỉ còn một ít. Không còn đủ để qua được hôm nay, chúng ta nên di chuyển khi còn có thể, tìm thứ có thể đốt sẽ không dễ dàng”
“Thức ăn cũng chỉ còn một ít, chúng ta bắt buộc phải di chuyển thôi.” Trần Bích nói.
Vây xung quanh ba người là ngọn đuốc tự chế, tình hình không lạc quan để lại phiền muộn trên gương mặt ba người.
“_Vừa có một chuyện lạ xảy ra với con... lúc tỉnh dậy, trong đầu con có thông tin về một thứ gọi là mệnh khiếu. Tên của nó, công dụng, cách sử dụng và rèn luyện để mệnh khiếu mạnh hơn.”
Trần Bích vội hỏi: “Đức Huy vẫn ổn chứ, có cảm giác không khỏe hay không?”
“Dạ, con vẫn ổn”
“Vậy chúng ta nên chuẩn bị lên đường trước đã, chuyện này hãy đợi lúc ổn định hẵng tính t....” Văn Phúc quyết đoán đã bị dừng bởi một tiếng động.
Cạch!
Khả Hân bước vào phòng, nhìn thấy bố mẹ đều an toàn. Cô không kìm được xúc động, vài giọt nước mắt nhẹ nhàng tuôn trên khóe mắt.
Trần Bích thấy hai người có vẻ kì lạ, cùng lúc nhìn chằm chằm vào một hướng.
“Là con hả Khả Hân. Một mình con sao? Đến đây, có cực khổ không.” Văn Phúc nói. Không tin được vào mắt mình.
“Không ạ, còn có Lương Bình đi cùng con.” Khả Hân trả lời, hơi nghẹn ngào.
“Vậy nó đâu rồi, sao mẹ có thấy bóng nó đâu.” Trần Bích nghi hoặc mà hỏi.
Cảm giác lạ lùng, Khả Hân xoay người ra sau. Lương Bình đúng là đã không thấy đâu cả.
Hozaloz