Vĩnh Hằng Cầu Sinh

Chương 10 : Song thân tồn tại




Chung cư Pha Lộc

Đinh Văn Phúc và Trần Bích như thường ngày. Một bữa sáng giản đơn, vài món ăn gia đình. Đây đều là do Trần Bích cho rằng già rồi, thì ăn uống nên thanh đạm hơn, bỏ bớt dầu mỡ đi mà khổ công làm ra.

Như cái món sủi cảo này, một viên như thế là sự kết hợp đa dạng các loại nguyên liệu có lợi cho sức khỏe. Lớp da tự làm từ bột, nước, một ít muối. Hấp cách thủy từ sáng sớm. Một ly sữa đậu nành, cũng là được chuẩn bị từ hôm trước. Đảm bảo ngon miệng lại hợp vệ sinh.

Cùng nhau thưởng thức, họ bị gián đoạn bởi tiếng ồn.

Ầm ầm ầm! !

Hôm nay sao ồn vậy?

Gia đình ông mua căn hộ này là do thấy khả năng cách âm của nó. Lại có nhiều thang máy ra vào, không phải sợ chen lấn. Vậy mà vẫn có thể nghe được tiếng động lớn như thế này.

Răng rắc! !

Một âm thanh khác, như có gì vừa bị nứt ra. Bóng tối đột ngột phủ kín căn phòng.

Lại có gì bay ngang?

“Hôm qua có thông báo gì không bà?” Văn Phúc nuốt lấy thức ăn, nghi vấn mà hỏi.

“Không có, ông ra xem xem có chuyện gì không, để tôi gọi Khả Hân xem.”

Với một cảm giác bất thường, Đinh Văn Phúc tiến về phía cửa sổ, chưa thể xem xét hết tình hình hỗn loạn bên ngoài. Một con toàn thân đen kịt, sải cánh che cả một góc. Lao về phía Văn Phúc, với cảnh sắc đầu tiên sau một thời gian tạm mù. Ông kinh hãi, ngã lùi về phía sau.

Trần Bích trân trân mà dứng nhìn cảnh tượng đang xảy ra. Một con dị điểu to lớn, cắm lấy cặp móng vào cửa kính. Từng tiếng cắc rắc cắc rắc gây ra bởi sự giãy dụa của nó. Sau một thời gian thì tắt hẳn, dấu hiệu của sự kết thúc.

Hồi phục tinh thần, Văn Phúc đứng dậy, đóng hết tất cả rèm cửa lại. Từ phòng ngủ, nhà vệ sinh, phòng khách, bất cứ nơi nào có thể nhìn vào bên trong đều bị ông che lại.

Thời gian trôi đi, hai người đứng ngồi không yên, lòng họ bồn chồn, lo lắng.

"Tôi không liên lạc được với Khả Hân, ông ạ"

“Con mình như thế nào, bà còn không biết sao. Đừng lo lắng nhiều quá, chưa kể có thằng Lương Bình kề bên_ ”

Cộc cộc cộc

Tiếng gõ cửa bình thường, hôm nay lại có sự nguy hiểm lạ kỳ. Ngầm hiểu ý nhau. Văn Phúc rón rén bước ra cửa, nhìn ra ngoài qua thấu kính. Trần Bích thì chui xuống gầm bàn.

Gật đầu

"Là Đức Huy, bà ơi."

Văn Phúc truyền lời một cách thỏ thẻ, xác nhận thân phận người đứng ngoài cửa. Dù bộ dáng cậu lúc này khá dọa người.

"Bác trai, bác gái, có ở trong không?"

Sau một lúc chờ đợi, Đức Huy bước vào trong, hai tay đầy ắp các túi thức ăn. Để đồ đạc vào nhà bếp, cậu được mời ngồi, đối diện lấy Đinh Phúc, Trần Bích.

"Ở đây là toàn bộ đồ ăn mà cháu có thể mang qua, nhờ hai bác giúp đỡ trong hoàn cảnh này."

"Tôi vẫn chưa hiểu lắm tình huống bây giờ, cậu có thể giải thích cho chúng tôi."

Hàng ngày, Đức Huy thường dậy sớm tập thể dục sau đó ghé qua siêu thị bổ sung nguyên liệu. Đôi khi còn mua đồ dùm hàng xóm của cậu. Nhưng hôm nay, không như mọi lần, cảnh vật yên bình lúc sáng sớm, cảnh người tập luyện lúc sáng sớm. Bị phá hủy sau một khoảnh khắc.

Một tiếng sấm kinh thiên động địa, vô số vết nứt trải dọc bầu trời.

Đức Huy chạy, chạy mãi, nghiến răng dồn sức, không dám dừng lại. Trong đầu cậu chỉ có một mục tiêu.

Nhà!

Khi đã thành công, cậu lại cảm thấy sợ hãi với việc ở một mình. Vì vậy, đành sang nhà kế bên.

Hiểu rõ một ít tình huống, nhận ra lý do cho bộ dáng lúc này của Đức Huy. Một thân giữa biển quái vật, chẳng trách được cậu biến thành thế này. Màu sắc kì dị quần áo dính chặt vào người, từng khối tóc bết lại vào nhau. Phập phồng nhịp điệu vẫn rất rõ ràng dưới mắt thường

Văn Phúc chỉ chỗ nhà vệ sinh và nói.

"Đức Huy, cậu đi thay đồ đi rồi chúng ta tiếp tục, nhà vệ sinh đằng đó."

"Bà làm chút đồ ăn cho cậu ấy đi, tôi đi lấy đồ thay cho."

Hozaloz


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.