Hít thở đều đặn vẫn không che được tiếng thở dốc nặng nề. Khả Hân xuất hiện ở tầng hầm đỗ xe.
Cô đã thấy Lương Bình, đứng trước lối thoát hiểm. Dường như đã biết cô sẽ xuất hiện, với vẻ thường ngày, Lương Bình chờ.
“Lương Bình, có chuyện gì vậy?”
Chậm dần, Khả Hân thu hẹp khoảng cách, với nỗi nghi hoặc của bản thân, Khả Hân hỏi.
“Anh hơi mệt nên tạm nghỉ ở đây.” Lương Bình nói
Đáng ra em không nên đuổi theo anh.
“Haiz… Ngốc này! làm em hú hồn.”
Lúc này, ba người Văn Phúc cũng đã đến nơi. Dù còn nhiều điều muốn tâm sự, họ vẫn ưu tiên kế hoạch đã bàn trước.
“Hai đứa vẫn ổn chứ?”
“Vâng, Lương Bình muốn nghỉ ở đây nên không lên cùng con. Chỉ trách con đi nhanh quá nên ảnh không kịp nói gì.”
“Vậy hai đứa cứ nghỉ thêm chút nữa đi. Trước khi mấy đứa đến, tụi ta đang tính tìm thêm nhu yếu phẩm từ các nơi khác trong chung cư. Để tranh thủ thời gian, chúng ta chuẩn bị đi bây giờ.”
“Vâng, mọi người cẩn thận.” Khả Hân trả lời.
“Dạ.” Lương Bình nói.
Cúi đầu, hai người ngồi xuống bên bậc thang, lẳng lặng nhìn họ rời đi.
Dưới bầu không khí im lặng, Khả Hân chăm chú vào Lương Bình - người đang nhìn vào xa xăm. Khả Hân hỏi
“Nói sự thật cho em biết, lúc nãy anh định làm gì thế.”
“_Anh nghĩ rời đi.”
“Hả!?”
“Bên ngoài vẫn còn rất nguy hiểm, anh tính đi đâu chứ.”
“Em biết, ý của anh không phải là như thế.”
Tại sao anh lại suy nghĩ như vậy.
Không thể hiểu nổi, Khả Hân thốt ra thành lời: “Tại sao chứ!?”
Bình tĩnh, Lương Bình nhẹ nhàng hỏi.
“Hãy cho anh biết. Tại sao em lại hẹn hò với anh.”
Anh ấy biết sự thật rồi sao.
Im lặng một lúc lâu.
Khả Hân ôm lấy Lương Bình từ phía sau. Nước mắt cô chảy dài trên má, một vệt tối màu không lâu thì xuất hiện.
“_Lương Bình, đừng đi. Tất cả là do Linh bày ra. Ngày đó, ở lễ hội, nhỏ đã thấy dáng vẻ của anh, khi nhìn vào em. Bảo rằng sau đó anh thường xuyên tới quán, dáng vẻ như tìm kiếm ai đó.
Nên đã thuyết phục em làm quen anh.
Lúc đầu, em đồng ý vì muốn thử xem hẹn hò sẽ như thế nào.”
Cảm giác hối hận, tiếc nuối vì mọi hành động của bản thân. Giá như lúc đầu, cô có thể trưởng thành hơn thì...
“Nhưng qua thời gian, em đã thay đổi, em nhận ra mình thích anh. Khi anh quan tâm chăm sóc, con tim em đã rung động. Dù em đã làm nhiều chuyện thế.”
Liệu có ngu ngốc không khi đổ người mình định chơi khăm.
Đáp lại cái ôm của Khả Hân, Lương Bình thoát ra khỏi đó. Đối mặt Khả Hân, nhìn vào đôi mắt ấy. Lương Bình nói.
“Toàn bộ đều là sự hiểu nhầm của em thôi, Khả Hân. Cũng như anh, chỉ là em không phân biệt cảm xúc nhất thời của mình.”
Bản thân thật sự không thích đối phương. Chỉ là sự rung động của kẻ FA, nên dừng lừa mình dối người rồi.
Khuôn mặt đẫm lệ rơi, Khả Hân chỉ có thể hỏi.
“Vậy tại sao là lúc này mà không phải sớm hơn?”
“Bởi vì đây là lúc thích hợp, em đã trở về bên gia đình. Có thể tự bảo vệ bản thân. Anh có thể kết thúc vai trò của mình mà không phải bận tâm.”
Trải qua nhiều chuyện thế rồi, anh vẫn có thê nói những lời như thế.
“Nếu như theo lời anh nói là đúng, thì em cũng không để anh đi. Anh hãy chịu trách nhiệm và chờ đến khi em làm rõ thì mới có thể đi.”
“Em sẽ không để anh đi, cho dù em phải giữ anh lại bằng vũ lực.”
Im lặng
Lương Bình cất bước.
“Đi thôi, 3 người tìm 5 phần ăn sẽ không dễ dàng.”
Hozaloz