[Việt Nam] Vô Danh Giới

Chương 62 :  Chương 62: Tiếp tục chạy trốn!




Thiên Vũ một lần nữa lao lên, đúng là nhóm người kia đã đình chỉ công kích. Nhưng không phải vì Huyên Huyên và Tiêu Tiêu tập kích thành công, mà là do họ chủ động rời đi. Một lý do nào đó đã khiến bọn chúng khiếp sợ và rời đi nhanh chóng như vậy.

Như cảm giác được điều gì, Thiên vũ quay lưng lại phía sau và vô tình thấy một cảnh tượng khủng bố. Xa Xa thấy một bóng hình đang tiến tới, đó chính là con quái thú kia đang trên đường chạy tới chính ngọn núi này, nó di chuyển với tôc độ vô cùng nhanh chóng.

Không biết đã nó đã đồ sát bao nhiều người trên đường đi, nhưng cả thân nó ánh lên một màu đỏ sậm, màu của máu. Bộ lông xám bạc ban đầu kia giờ đã bết lại với nhau, trên đó còn lưu lại vô số mảnh da, ngón chân ngón tay và cả mảnh vũ khí của những kẻ xấu số nó phát hiện trên đường đi nữa…

Con mắt đỏ lòm của nó ngước lên, dường như đã tìm được mục tiêu của mình vậy, nó khom mình rồi bứt tốc chạy tới với tốc độ không tưởng. Đây chính là lý do đám người kia bỏ lại một hiểm địa phòng thủ vô cùng lớn để mà chạy trốn.

Mặt Thiên Vũ ngưng trọng, lúc này Huyên Huyên và Tiêu Tiêu cũng đã tiến tới vị trí của Thiên Vũ. Hai nàng cũng đã đoán ra tình cảnh hiện tại,Huyên Huyên lớn miệng nói:

-Chiến, chúng ta không sợ, Thiên Vũ ca ca lùi lại yểm trợ ma pháp cho bọn muội…

Đúng là chiến lực của hai cô nàng song sinh này kết hợp với nhau mạnh hơn Thiên Vũ rất nhiều. Nhưng Thiên Vũ hắn cũng không dám để hai nàng phải mạo hiểm đấu với tên người sói kia. Mục đích từ đầu tới ngọn núi này là để nhờ dung nham loại bỏ đi mùi của cơ thể, tránh để con quái thú kia đánh hơi ra. Nhưng giờ thì đã muộn, bị đám người kia cầm chân một khoảng thời gian làm kế hoạch ban đầu của Thiên Vũ đổ bể, hắn cũng không thể ngờ rằng con quái thú kia có thể tìm và đuổi tới bọn hắn nhanh như vậy,

-Cùng chạy, tên nhân lang kia dường như đã mất đi ý thức, giờ chúng ta chỉ mong nó chuyển hướng đối tượng sang người khác mà thôi.

Không hề phí phạm phút giây nào cả, ba người đều ăn ý chạy theo một hướng, hướng trung tâm của vòng tròn lôi điện kia. Không cần phải nghĩ, nơi đó sẽ tập chung rất nhiều người. Ít nhất cũng là phải có bốn tên cầm cung kia rồi…

-Tận lực né tránh, đòn đánh của chúng ta không thể giết chết nó được. Sử dụng những đòn tấn công mang tính đẩy lùi thôi.

-Thiên Vũ, huynh cũng cẩn thận, ta nhận ra nó nhắm tới huynh nhiều hơn.

Thiên Vũ vừa chạy vừa thở dài, tất nhiên là nó ngắm tới hắn rồi. Hiện tại đã chạy được ba mươi phút thời gian. Trên đường đi hắn rải đầy pháp trận, cạm bẫy cầm chân. Thậm chí còn lừa nó vài vố nữa chứ, tên lang nhân này sau khi cuồng hóa đạt được sức mạnh vô song, nhưng trí lực thì lại tụt giảm đi vô số lần.

Chính vậy nên ba người có thể chạy một quãng đường xa như vậy mà không bị tổn thất gì nhiều. Nhưng đó chỉ là kế tạm thời trị phần ngọn của bệnh mà thôi. Thiên Vũ lo lắng quay sang nói:

-Sát trận bài của ta cũng đã sắp hết, sau con đường này chính là bình nguyên rộng lớn. Khi đó cạm bẫy sát trận đều vô hiệu với tên lang nhân kia rồi. Các muội có cách nào nữa không?

Thiên Vũ hỏi vậy làm cơn bất mãn của Huyên Huyên bùng nổ trở lại.

-Hừ bọn khốn kiếp nhát gan kia, thấy chúng ta liền chạy như chạy tà vậy. Mới đầu còn tính tập kích giết chúng ta, vậy mà được một chiêu liền ù té chạy nhanh như vậy chứ…

Tiêu Tiêu bên cạnh cũng góp vài câu, nhưng mang tính xây dựng hơn cô nàng Huyên Huyên kia rất nhiều:

-Chúng ta chạy vòng vòng chỗ này câu thời gian, biết đâu lại gặp hai người cùng đội kia. Có khi họ lại có cách ngăn tên lang nhân này lại cũng biết chừng!

-Đúng, đúng… Hahaha. Tiêu Tiêu muội thật thông minh. Sao ta lại quên đi hai người kia cứ.

Thiên Vũ vui mừng hô lớn, tuy vẻ mặt kia hớn hở vì tìm ra được kế sách nhưng đôi mắt hắn lại hiện lên một nét thâm trầm bỉ ổi…

***

Trên con thuyền cự đại kia… chiếc gương thần bí kia vẫn đứng tại nơi đó, nó vẫn chiếu lên hành động của tất cả những người trong vùng đất kia. Nhưng chính giữa nó lại chỉ có ba ô lớn. Một ô của tên lang nhân cuồng hóa, một ô của hai đồng đội đã trốn đi của hắn kia, và một ô của ba người nhóm Thiên Vũ.

Đôi mắt mị hoặc của thiếu phụ được gọi là Tộc Trưởng kia mở lớn chăm chú theo dõi từng hành động của ba nhóm người này. Đặc biệt là ô ảnh của ba người Thiên Vũ kia. Thỉnh thoảng nàng ta lại nhìn soáy vào khuôn mặt tuấn tú trên gương kia rồi liếm môi cười phấn khích không thôi, đã rất lâu rồi nàng ta không được thử qua vị của nhân tộc ahh…

-Luci, tại sao có thêm ba người?

-Thưa Trưởng Tộc, Nô Tì đang điều tra rồi ạ, nô tì có thể cam đoan cách đây hai tiếng đồng hồ không hề có bọn họ, truyền tống trận bên kia cũng không gặp bất cứ vấn đề gì. Chỉ có một trường hợp…

Nghe tới đây Trưởng Tộc kiều mị kia tiếp lời.

-Không gian loạn lưu, truyền tống lệch địa chỉ?

-Đúng vậy thưa ngài, tuy khả năng này là một phần ngàn, nhưng nó vẫn có thể sảy ra.

Nghe xong thiếu nữ tên Luci kia báo cáo, vị thiếu phụ này liền trầm ngâm, tất nhiên đôi mắt kia vẫn dán vào chiếc gương kì bí kia, nơi mà có một khuôn mặt nghiêm nghị tuấn lãng lạ thường.

Tất nhiên khuôn mặt này chính là của Thiên Vũ. Mặc dù hắn chỉ mới có gần mười bốn tuổi, nhưng cơ thể luyện tập võ nghệ từ nhỏ nên đã phát triển gần bằng với người trưởng thành rồi.

Khuôn mặt Thiên vũ hắn đối với tiêu chuẩn vẻ đẹp của Đế Quốc Thiên Vị kia thì còn xa mới được gọi là đẹp. Tại nơi đó tôn thờ một vẻ đẹp thanh thoát lạnh lùng, vẻ đẹp trong sáng hiền dịu mà bí ẩn. Tiêu chuẩn đó áp cho cả nam lẫn nữ, và nam nhân có khuôn mặt thanh tú giống phụ nữ thì mới được coi là tuấn mĩ. Nói chung sự nam tính, lịch lãm không hề được đề cao trong văn hóa của người thuộc Đế Quốc Thiên Vị.

Còn tại nơi đây, tiêu chuẩn vẻ đẹp của họ lại khác hoàn toàn. Với đàn ông, vẻ đẹp nam tính, khỏe khoắn, sự hoang dã lại được tôn thờ lên trên hết. Gương mặt Thiên vũ hầu như đáp ứng đủ mọi điều kiện của họ vậy, mặt vuông chữ điền, cằm rộng và vuông nhìn vô cùng nam tính.

Trán hắn rộng, hốc mắt sâu làm nổi bật lên sống mũi vô cùng thẳng và cao kia. Gò má hắn cũng rất cao và với một đôi môi đậm thể hiện lên một khuôn mặt khỏe khoắn rạng ngời. Đặc biệt là thân thể cường tráng của Thiên Vũ, tuy cơ bắp hắn thon và gọn, không hề to lớn như những vận động viên thể hình. Nhưng ẩn ẩn sau đó là sự khỏe khoắn, nhanh nhẹn, là sự hàm xúc lực lượng vô cùng lớn. Thiên Vũ, hắn chỉ thiếu một bộ râu quai nón nữa là hoàn hảo trong mắt vị Tộc Trưởng kia…

(Trở lại con tàu nào, mê man quá rồi)

Vị tộc trưởng kia vẫn ngắm nhìn khuôn mặt đó say đắm. Rồi nàng ta bất ngờ đưa ra một mệnh lệnh kì lạ.

-Thêm ba người kia vào. Hai đứa con gái bắt giữ quan sát, còn thanh niên kia dẫn ngay tới phòng ta vào tối nay. (thế này thì kì lạ cái gì, khửa khửa…)

-Hmm…Có cần cử người vào bảo vệ hắn?

-Không cần, hắn chết chứng tỏ thực lực không đủ, ta cũng không cần những tên vô dụng làm cha của những đứa con ta…

***

-Thiên Vũ, hướng bên phải…

Con quái thú kia vẫn bám theo ba người bám giết không buông… Vừa rồi là một cú vồ vô cùng nguy hiểm của nó vào mạn phải của Thiên Vũ. Nếu không có Huyên Huyên và Tiêu Tiêu hỗ trợ, thì trong khoảng mười phút này Thiên Vũ hắn đã chết không dưới trăm lần.

Mọi cạm bẫy và sát trận đã sử dụng hết, điều này khiến cho cuộc chạy trốn của ba người dần trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Mọi công kích của cả ba đều như cũ, không thể giết chết nó trong một đòn thì nó vẫn sẽ hồi phục lại vô cùng nhanh chóng. Chưa nói gì bộ lông kia của nó cũng là một áo giáp phòng thủ vô cùng cứng rắn vậy…

Nhưng chạy khắp khu vực này, ba người cũng đã thấy được hai thân ảnh quen thuộc kia. Và hiện tại họ còn đang bị một nhóm người khác đuổi giết nữa.

-Huyên Huyên, Tiêu Tiêu, Nhìn chếch về bên trái, chuẩn bị chuyển hướng.

-Bọn muội đã thấy, đợi nốt đợt tấn công này của tên lang nhân kia đã.

Vừa dứt lời thì con quái thú kia lại vồ tới từ trên đỉnh đầu. Huyên Huyên liền vung búa lên cao ngăn cản, chiếc búa của nàng đập chính xác vào tay bên phải của nó. Nhưng lực đạo không đủ nên bị cản trở giữa không trung, cùng một lúc đó Tiêu Tiêu cũng nhảy tới vỗ một chưởng cực kì uy lực vào đầu bên này của chiếc búa kia.

Lập tức tay phải của con quái thú liền bị đẩy về phía sau, đà lao tới của nó đã mất. Vì Huyên Huyên chỉ vung búa vào một tay bên phải của con quái thú, nên cơ thể của nó cũng đã mất cân bằng ngay tức khắc,vai phải ngửa ra sau, thế vồ mất đi nhưng vai trái của nó vẫn còn hoạt động được. Thiên Vũ đột nhiên hét lớn

-Tiêu Tiêu, cẩn thận...

Roẹt… trong một tích tắc, dù đã tận lựng né tránh, nhưng Tiêu Tiêu vẫn ăn một trảo vào bả vai phải của mình. Một vệt cào vô cùng sâu, vết cào lập tức chuyển sang màu đen kịt, máu không ngừng chảy xối xả, dù đã phong bế huyệt đạo cũng không ăn thua.

Con quái thú cũng bị hất văng sau đòn này. Thiên Vũ nhảy tới, hắn ôm Tiêu Tiêu cùng với Huyên Huyên phi nhanh tới vị trí mà hai người kia đang bị đuổi giết…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.