Huyên Huyên ngạc nhiên, ngẩng cao đầu, đôi mắt đang tìm tòi nơi phát ra giọng nói tang thương kia.
-Đó là vị tháp chủ đầu tiên của Đan Tháp trong học viện. Kia là Vũ Na, ta sẽ giới thiệu với ngươi sau.
Thiên Vũ giải thích một câu đơn giản, lúc này giọng hắn như có ma lực làm nàng liền bình tĩnh trở lại.
-Vâng thưa tiền bối, ta có một vị tỉ tỉ song sinh.
-Quả nhiên là vậy. Ha ha ha.
Tháp chủ Đan Tháp buông một câu không đầu không đuôi rồi biến mất hẳn. Cả ba người đang rơi vào một bầu không khí ngại ngùng khó xử.
Lúc này Vũ Na lên tiếng hỏi Thiên Vũ, giọng nàng nhỏ li ti như muỗi kêu vậy.
-Tiểu cô nương này, là… là… người yêu của ngươi?
-Đúng vậy, đó là vợ tương lai của ta.
-Ngươi đã lập hôn ước với nàng?
Thiên Vũ nghe vậy, quay sang nhìn thẳng vào mắt của Huyên Huyên, rồi nhẹ giọng đáp:
-Người phụ nữ của ta thì vẫn sẽ mãi là của ta, không cần hôn ước vẫn sẽ là của ta!
Thật rung động! Vũ Na cảm thấy như có gì vừa đâm vào tim nàng vậy. Đau… Đau lắm. Nàng ta không hiểu vì sao mình lại như vậy. Con tim còn nhảy loạn nhịp vì hắn lúc nãy giờ đây dường như đã chết lặng vậy.
Con tim Huyên Huyên thì như tan chảy, cả người run run mãnh liệt, đôi mắt nhìn Thiên Vũ một cách trìu mến lạ thường.
Vũ Na dường như không thể chịu đựng nổi, nàng ta quay lại, tiến về phía bệ đá, rồi hóa thành ánh sáng biến mất vô cùng vội vã. Trước khi đi còn nói lời từ biệt:
-Ta chúc phúc cho hai ngươi. Nhớ sống tốt, Thiên Vũ, “tỉ tỉ” sẽ tìm ngươi sau!
Quang cảnh cũng đột nhiên thay đổi. Thiên Vũ và Huyên Huyên thấy mình đã trở về trong sa mạc. Nhưng ngay trước mắt hai người đã là ngọn núi trung tâm kia rồi.
Còn tại bên trong lòng đất…
-Lão sư! Người nói xem, sao nước mắt ta không ngừng rơi như vậy? Ta chưa từng bị như vậy bao giờ, ta đang ốm sao? Hức hức… huhuhu.
Trước mặt Vũ Na giờ đây là một thanh niên có mái tóc bạch kim vô cùng trẻ tuổi, bộ dáng chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi mà thôi. Hắn cũng đang lắc đầu cười khổ bối rối vô cùng. Đường đường là một vị đại năng giả sống tới hai vạn năm. Mà lại bất lực trước nước mắt của một tiểu cô nương tuổi mới lớn. Àiiii...
***
Thiên Vũ và Huyên Huyên tìm một nơi ẩn nấp, Huyên Huyên chậm rãi kể lại toàn bộ những gì sảy ra trong hai ngày nay.
Nàng ta được truyền tống tới một khu đầm lầy, trên đường đi kết giao được với một vị học sinh của học viện, và cứu được hai huynh đệ của Đao thần sơn trang đang gặp khó khăn.
Bốn người có cơ duyên tìm được một đóa linh thảo cấp năm, có tác dụng vô cùng lớn đối với người luyện cốt, giúp người đó bài trừ tạp chất trong cốt tủy. Vậy mà sau khi bốn người hợp lực giết chết một con cóc to lớn canh giữ, lại có bốn người khác nhảy ra cướp đoạt thành quả.
Bốn người nhảy ra không cướp được linh thảo, đánh đi đánh lại liền kéo tới một nhóm bốn người khác. Vậy nên chúng hợp mưu giải quyết đội của Huyên Huyên… Đội của nàng ta chạy trốn theo phía tây thì gặp phải sa mạc, và tiếp theo thì gặp Thiên Vũ vậy đó. Đáng buồn là cả tám người đuổi giết kia đều cùng là học sinh của Học Viện…
Nghe tới đây Thiên Vũ cũng thấy quá là may mắn, nếu không có chiếc nhẫn kia, thì hắn đã phải hối hận cả đời rồi. Hiện giờ hắn đang không hề có tâm trạng đi tiếp tới ngọn núi trung tâm. Hắn đang muốn ở yên tại đây cùng Huyên Huyên chờ tới ngày thứ bảy tự động truyền tống trở về. Huyên Huyên không thể gặp nguy hiểm được.
-Chúng ta đợi ở đây chờ Truyền tống. Ta cấm muội đi lung tung, nghe chưa!
-Dạ…
Huyên Huyên đuối lí nên không dám phản biện, “Dạ” một tiếng vô cùng ngọt ngào rồi nhu thuận ôm lấy tay hắn như một cô vợ nhỏ vậy.
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên ngay bên tai làm đôi tình nhân “trẻ con” phải bật ngay dậy.
-Tỉ tỉ ngươi có cùng theo vào bí cảnh?
Cả hai người đứng hình, một câu hỏi vô cùng bí ẩn và không kém phần ngớ ngẩn. Nhưng cái áp lực khủng bố này thì không hề ngớ ngẩn chút nào.
Thấy hai người đứng “đơ” ra, ánh mắt liếc nhìn xung quanh toát lên vẻ ngạc nhiên và khiếp sợ. Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên.
-Theo ta.
Nói xong Huyên Huyên liền biến mất ngay trước mặt Thiên Vũ. Mặt hắn tái ra, gương mặt lo lắng bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Huyên Huyên. Không thể nào vừa tìm được nàng lại tiếp tục thất lạc như vậy được.
Hăn bắt đầu lật tung cả khu vực lên để tìm kiếm Huyên Huyên. Thông qua chiếc nhẫn thì vẫn cảm nhận được rằng nàng còn sống. Nhưng sự lo lắng, day dứt trong thâm tâm thì không hề vơi đi chút nào.
Năm phút sau, khi Thiên Vũ còn đang tìm kiếm các khu lân cận. Thì Huyên Huyên trở về. Nhưng đi sau nàng thì lại là một cô gái mang một chiếc nón rộng có màn sa màu đen xung quanh che đi khuôn mặt. Trang phục thì giống hệt với các nữ hiệp trong phim cổ trang vậy.
-Thiên Vũ!
-Huyên Huyên, ngươi trở lại, thật tốt quá. Ngươi không làm ta lo lắng thì không chịu được sao?
Nói xong hắn liền tiến tới cốc nhẹ vào đầu tiểu yêu tinh này. Nàng ta le lưỡi rồi cười tinh nghịch, có vẻ như tiểu yêu tinh này không hề gặp chút nguy hiểm nào.
Thiên Vũ mãi sau mới nhận ra sự tồn tại của người phụ nữ người này. Hắn vội vàng lên tiếng.
-Tiền bối, người là ai?
Người phụ nữ này không đáp trả, dường như con mắt của nàng tại đây chỉ có Huyên Huyên tồn tại thôi vậy.
-Được rồi chứ, đi thôi.
-Chưa được, ngươi đáp ứng ta năm phút cơ mà.
Huyên Huyên đáp trả rồi cũng lo lắng quay lại về phía Thiên Vũ.
-Ra khỏi bí cảnh ta sẽ giải đáp cho ngươi sau. Ngọn núi kia vô cùng nguy hiểm. Nó chính là truyền thừa của vị Viện Trưởng đại năng, nhưng ngươi không được tới đó, nhờ lời ta, không được tới đó. Ngươi bây trở lại nơi mà ngươi được truyền tống. Bí cảnh này cũng chỉ có một tầng mà thôi!
-Thời gian không còn nhiều. Ta phải đi rồi, ta chỉ nói được bấy nhiêu. Ngươi hãy bảo trọng!
Nói xong nàng lại đột ngột biến mất như lúc ban đầu, bỏ lại Thiên Vũ một người bơ vơ khó hiểu.
Nhưng nghe giọng của nàng thì vô cùng nghiêm trọng. Hắn tin Huyên Huyên không lừa dối hắn, nhưng vì nàng ta lại nói vậy? Thiên Vũ đã bắt đầu ngửi được mùi âm mưu gì đó tại đây rồi. Là ai đã lan truyền tầng hai của bí cảnh nằm trong ngọn núi đó cả vạn năm nay…
Nghĩ một hồi. Thiên Vũ quyết định nghe lời Huyên Huyên, trở về phía rìa của bí cảnh. Hắn cứ thế chậm rãi đi, mà không hề phát hiện có hai thân ảnh đang bám theo hắn từng chút từng chút một, vô cùng cẩn thận.
***
-Lão sư, lão sư… Sao người không nhắc nhở hắn. Ngọn núi trung tâm đó sao lại có thể nguy hiểm tới vậy. Chúng ta lại còn đưa hắn tới chân núi. Không được, ta nhất định phải báo cho hắn biết.
-Na nhi, bình tĩnh nào. Tên tiểu tử thông minh đó hiện giờ hắn chắc cũng đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó rồi. Con có nhớ tiểu cô nương đi cùng hắn chứ?
-Là Huyên Huyên?
-Gì gì đó ta không nhớ tên. Nhưng thể chất của chị em song sinh đó vô cùng đặc thù. Là người mà Tháp chủ Đấu Tràng tháp tìm kiếm hàng vạn năm nay. Tình cảm của bọn họ tốt vậy thì sẽ thông báo cho nhau thôi. Hơn nữa chúng ta cũng không được tiết lộ thông tin gì đặc biệt…
Vũ Na lập tức rơi vào trầm tư… Khuôn mặt nhỏ nhắn đăm chiêu khó hiểu.
-Hiện tại, ngươi không cần lo lắng gì cả. yên tâm tu luyện với ta tại đây. Thời đại sắp được chuyển giao rồi, ngươi cần tăng mạnh thực lực lên mới có thể bảo hộ tỉ tỉ ngươi… Và hắn!
-Ta cũng đã đợi thời điểm này hai vạn năm rồi. Hai vạn năm thật dài a…
Thanh niên tóc bạch kim ngẩng đầu mỉm cười, con ngươi hắn lóe lên ánh vàng nhìn vô cùng tà mị…
***
-Tiêu Dao tỉ, người đảm bảo hắn sẽ an toàn chứ? Nếu hắn có mệnh hệ gì thì ta cũng không thiết sống nữa.
-Uy… Ngươi uy hiếp ta. Tiểu yêu tinh, thực lực ngươi còn chưa đủ nha.
Hóa ra vị tháp chủ Đấu Tràng Tháp lại là một mĩ phụ cực kì xinh đẹp, nàng tên Tiêu Dao. Và người đang nói chuyện với nàng, tất nhiên là Huyên Huyên…
-Nếu hắn nghe lời ngươi đi ra rìa của bí cảnh. Thì sẽ có tới ba phần là sẽ sống sót. Ta cũng đã thi triển một chút thủ đoạn, nếu hắn trụ được tới ngày thứ sáu, mà gặp hiểm cảnh thì cũng sẽ được truyền tống trở ra. Nhưng địa điểm thì ta không dám chắc là sẽ trở về học viện.
-Đa tạ Tiêu Dao tỉ, việc ta đáp ứng ngươi nhất định ta sẽ thực hiện. Bao giờ ta có thể trở về đón tỉ tỉ?
-Chưa tới lúc, đợi thú triều bộc phát thì chúng ta sẽ đi. Sắp rồi...