[Việt Nam] Chiếc Nỏ Cánh Dâu

Chương 5 : V




Buổi trưa hôm ấy, vào khoảng Nar brô dâng (mặt trời đứng bóng), toàn thể tráng đinh trong s'roc Djarai đều họp tại rông của Tơ Đam Bluh Mat Nar, theo như lệnh truyền của Tơ Lung Hu. Người cao tuổi nhất trong bọn trạc độ năm mươi, người trẻ nhất khoảng mười bảy, mười tám.

Những người từ mười bảy đến ba mươi cầm dao dài, cắm vào trong những cái vỏ gỗ bọc mây và khiên làm bằng một thứ vỏ cây, sơn đen, hình tròn, hơi lồi mặt gương.

Ngoài hai tốp ấy, còn lại bao nhiêu cầm giáo dài hết.

Họ ngồi thành từng bọn ở trên sàn nhà Mat Nar. Người nào cũng trần trùng trục, đóng khố. Tóc họ búi ngược lên đỉnh đầu, cài những lông trĩ, lông gà lôi. Mặt họ vẽ phấn xanh, đỏ, trắng, nom hung tợn như mặt quỷ sứ.

Mat Nar đi khỏi đã lâu lắm. Ông ta cưỡi ngựa. Và như thế, chắc đã xa rồi.

Mặt trời nhích mãi về phương tây.

Những bóng đen đã kéo dài trên mặt đất.

Tơ Lung Hu truyền lệnh đánh ba hồi trống và chiêng, báo hiệu khởi hành.

- Anh em hãy theo ta! Tơ Đam Bluh không về tức là đã thấy điềm tốt. Sự thắng lợi có thể nói chắc rồi!

Bọn mọi reo ầm lên. Có đứa nhảy nhót tỏ ra rất hăng hái.

Tơ Lung Hu, tay cầm tơ mong (ngà voi), dấu hiệu của Bok Glaih, đi trước ra cổng. Ba quân theo sau, rầm rộ như một dòng suối lũ.

Khi còn ở trong địa phận của bộ lạc Djarai, bọn này được tự do theo đường có sẵn nên họ đi nhanh lắm. Vào khoảng mặt trời vàng vàng thì họ đã tới bờ sông Mang Giang.

Theo lời Tơ Lung Hu, ba quân dừng lại để ăn uống cho no trước khi vào cuộc chiến đấu. Họ không bày vẽ nấu nướng vì sợ bên địch trông thấy khói lửa. Họ ăn cơm nắm đeo sẵn cạnh mình và uống rượu đựng trong các quả bầu.

Mat Nar thình lình hiện ra.

Ông ta chờ quân mình ở trên bờ sông Mang đã lâu. Ông tỏ vẻ rất vui, vì ông đã gặp điềm tốt, y như dự đoán của Tơ Lung Hu.

Mat Nar truyền cho mọi người ngồi quây lấy chỗ ông đứng và bảo rằng:

- Bây giờ còn sớm, các người nghỉ ngơi cho khỏe sức! Chập tối ta sang là vừa. Các người cứ nghe hiệu của ta mà tiến thì không sợ lạc!

- Xin vâng lời Tơ Đam Bluh!

- Thoạt đầu, ta định đánh bằng tên lửa, nhưng đi dọc đường, ta nghĩ lại thì cách ấy không lợi.

Tơ Lung Hu ngạc nhiên:

- Sao không dùng hỏa công à?

- Không.

- Thế là thế nào?

- Không lợi...

- Dùng lửa mới chắc chứ!

- Đã đành. Nhưng khi lửa cháy to, bao nhiêu của quý sẽ cháy hết. Các con giống cũng dễ bị thui mất một số lớn.

- Làm cách nào bây giờ?

- Ta đã có kế!

Mặt trời chỉ còn cách ngọn núi Chu Hơ Drong chừng một con sào. Gió chiều đã lạnh như nước. Sương lam bắt đầu tỏa mơ hồ, làm cho những hình cây, bóng núi mỗi lúc một nhòa nhạt, một lẫn lộn, để sau cùng tiêu tán vào bóng tối. Những con chim về tổ kêu dáo dác, nghe buồn thấm thía. Và cái đìu hiu của ngày sắp hết làm cho óc người đâm bâng khuâng nhớ tưởng những gì chính người cũng không biết rõ.

Mặt trời đã lặn.

Góc trời tây rực lên một màu lửa đỏ, làm cho sự vật dưới mặt đất càng thẫm lại.

Tơ Đam Bluh giơ cao thanh gươm ve vẩy mấy cái, đoạn thúc ngựa xuống sông.

Ba quân cũng lội ùa cả xuống.

Trong cái tịch mịch vô cùng của rừng núi, tiếng nước bị khua động nghe rất gở lạ. Và một trống canh sau, tiếng động tắt, đâu đó lại im ắng như tờ.

Tơ Đam Bluh Mat Nar kiểm điểm lại một lượt nữa số quân mang theo:

- Tốt lắm! Không thiếu mất tên nào! Các ngươi hãy đi hàng một, kẻ đi sau nắm lấy dây khố kẻ đi trước, cứ thế thì không bao giờ lạc cả. Các ngươi lại nhớ phải đi rất khẽ, không được nói, không được ho. Nếu kẻ nào sai lệnh, có chết đừng oán. Các người chắc không còn lạ gì rằng quanh mình ta đây, mỗi cái lá đều có thể là một kẻ thù của ta đấy, biết chưa?

- Xin để ý!

Tơ Đam Bluh Mat Nar vượt lên trước.

Một tiếng mèo rừng vụt nổi lên. Đoàn mọi bắt đầu chuyển động rồi đi sâu mãi vào trong đêm tối.

Thực là một con rắn quái lạ! Một toán yêu ma đi tàn phá cõi nhân gian...

Họ đi mãi, đi mãi, tưởng không bao giờ ngừng. Trong khi ấy thì thời khắc cứ qua dần.

Canh một, canh hai hết đã lâu.

Canh ba đương tới, cùng những tiếng nai hoẵng băng rừng, hoặc để tìm đực cái, hoặc để trốn sự lùng bắt của hổ báo.

Đôi chim khảm khắc gọi nhau đã gần lắm. Canh tư rồi. Sương mù đã đổi dần từ màu tro lạnh sang màu nước gạo.

Vụt chốc, tiếng chim bìm bịp vang lên từ một bụi rậm nào đó. Đêm đã bước sang canh năm.

Một hồi dài tiếng cáo rúc...

Không, đấy là một hiệu lệnh!

Tức thì, toán quân Djarai đứng sững lại. Mat Nar khẽ cắt mươi tên mà chân có đi sẵn hài xảo bằng da gấu. Mat Nar ghé tai bảo thầm họ những gì không biết, chỉ thấy họ gật đầu rồi tiến rất nhanh và rất nhẹ lên phía trước.

Mat Nar giơ gươm ra hiệu cho toán người còn lại phải ngồi cả xuống. Ngồi như thế cho cỏ rậm khuất họ đi là rất khôn khéo.

Mat Nar chỉ còn chờ...

Tơ Lung Hu luôn luôn ghé vào chiếc ngà voi để thì thầm khấn nguyện.

"Kéc... Kè ke!..."

Tiếng gà rừng chợt gáy làm cho Mat Nar tươi hẳn vẻ mặt:

- Các người nghe thấy chưa? Đấy là hiệu của quân đầu đàn. Họ dọn sạch hết chông trà vào s'roc Bupràng rồi. Giờ các người hãy theo ta tiến vào phá cổng rồi phải mau chóng chiếm ngay lấy nhà làng của chúng là chỗ bọn tráng đinh tụ họp để canh gác, nghe chưa?

- Xin nghe.

- Vậy bắt được bọn nào, các ngươi hãy trói cả lại rồi đi phá các nơi khác.

- Tuân lệnh!

- Ai cũng khen Mai Pha giỏi. Bây giờ ta mới rõ nó ngu quá. Canh phòng gì mà ta vào đến nơi rồi nó còn không biết!

Câu Mat Nar nói sau cùng làm cho ai nấy thêm hăng hái. Họ rảo bước theo sau chủ tướng và chỉ nháy mắt họ đã dỡ được cổng cái của s'roc Bupràng xuống.

Theo lệnh Mat Nar, ai nấy cùng ngậm miệng chạy mau đến nhà làng của bên địch. Họ vây tròn lấy nếp nhà đồ sộ thành một hàng rào kín bưng. Mat Nar cầm gươm vào trước.

- Ồ nọ!...

Và kêu một tiếng kinh ngạc: nếp nhà canh vắng ngắt chẳng có một người nào!

- Thế này là nghĩa lý gì?

Mat Nar tức giận quay ra bảo mọi người:

- Vây nhà này vô ích! Các người hãy phá các nhà kia xem nào!

Mat Nar vừa dứt lời thì một hồi tù và ở đâu đã vẳng lên sôi nổi.

Theo liền ngay đấy là một loạt tên nhựa có lửa cháy bắn từ ngoài xa vào. Các mái nhà bắt đầu cháy. Gió mai làm cho khói lửa bốc rất nhanh và chỉ loáng cái cả s'roc Bupràng đã biến thành một bó đuốc lớn.

Mat Nar, mặt cắt không còn hột máu, vội hét to:

- Mắc mẹo rồi. Muốn sống kéo nhau ra cho nhanh!...

Lũ mọi Djarai ồn ào như một ngọn sóng bể dồn nhau lộn trở lại con đường mà chúng vừa kéo nhau vào.

Nhưng quay ra đâu phải dễ như xông vào!

Là vì hai bên con đường hẻm, quân của Mai Pha đã hiện ra lố nhố. Bên tả là một dãy dài quân cầm giáo đứng chực sẵn. Bên hữu là một toán cầm gươm quỳ ở vệ đường. Bọn mọi Djarai cứ thò tên nào ra là không bị giáo đâm suốt ngực thì cũng dao chém cụt chân. Chúng kêu rú lên một tiếng khủng khiếp đoạn xô nhau lộn trở vào, làm cho bọn sau không hiểu gì cả lại càng kinh hồn táng đởm. Chúng tìm lối khác để thoát thân, khốn nhưng lũy tre dày và kín quá, vả lại bên ngoài, quân nỏ mai phục sẵn cứ bắn vào như mưa bấc. Trong khi ấy, lửa bén vào các nhà cửa, rào giậu, cứ loang ra như một vết dầu trên mặt giấy. Lũ mọi Djarai bấy giờ chẳng khác một đàn chuột trong cạm. Chúng chỉ còn cách chạy lung tung và kêu khóc rầm rĩ.

Trước cơ thất bại thảm thương, Mat Nar lồng lộn chẳng khác một con lợn độc bị dồn đến chỗ tuyệt địa. Tơ Lung Hu thì cứ run như cầy sấy. Chính những tiếng kêu khóc của y làm cho Mat Nar càng rối loạn tâm thần hết sức. Mat Nar giận lắm, hoa gươm toan chém. Bỗng Tơ Lung Hu ôm chằm lấy ngực, mặt nhăn nhó, toàn thân lảo đảo rồi ngã vật xuống.

Tơ Lung Hu chết vì một mũi tên nỏ.

Mat Nar rùng mình, đương ngơ ngác nhìn xem mũi tên từ phía nào bay đến thì một dịp cười giòn khanh khách làm cho va ngửa mặt.

Trên ngọn cây ngoã bên ngoài rào, Mai Khâm đương cười chế giễu sự sợ hãi của chúa mọi Djarai.

Mat Nar gầm lên:

- Thằng nhãi con láo thực!

Và vơ lấy một ngọn giáo để phóng lên cây, nhưng Mai Khâm quát:

- Muốn sống thì đứng im!

Chàng vừa nói vừa nhằm chiếc nỏ cánh dâu vào ngực Mat Nar.

- Mai Khâm! Sao mày không bắn cho ta một mũi tên có phải tốt hơn không?

- Tôi không muốn giết ông!

- Mày quên rằng tao định giết bố con mày hay sao?

- Không quên.

- Thế mày muốn gì?

- Tôi muốn tha ông.

- Hôm nay mày tha tao, mai tao lại đến!

- Tôi sẵn lòng chờ...

- Mày muốn tao hàng à?

- Không! Tôi muốn ông đi về nhà ông.

- Thế là thế nào?

- Thế là ông về nhà ông mà ở; còn tôi, tôi ở nhà tôi. Chúng ta đừng đánh nhau nữa!

- Không được!

- Không được à? Tôi mà thổi một tiếng tù và bây giờ thì quân tôi nó sẽ bắn quân ông chết không còn một mống!

Lửa cháy đã gần lắm. Bọn mọi Djarai thấy nguy bèn kêu ầm lên:

- Mat Nar nghe Mai Khâm đi!

- Hễ không nghe thì ta giết...

- Phải đấy, nghe thì còn tha, không nghe thì giết chết!

Gươm giáo chĩa vào mình Mat Nar tua tủa. Mai Khâm nói:

- Các người không được hỗn! Hãy bỏ cả khí giới xuống rồi đi ra tay không thì khỏi chết.

Bọn Djarai reo một tiếng vang trời. Chúng quăng hết gươm giáo, đoạn ồ nhau ra cổng.

Quả nhiên bên địch mặc cho chúng đi.

Nháy mắt, quanh mình Mat Nar không còn bóng vía tên quân nào nữa.

Chúa mọi Djarai như Từ Hải chết đứng. Cúi đầu, để rơi hai hàng nước mắt tủi nhục. Từ nay, thế là thôi rồi cái oai danh của mặt trời! Và, một khi Mat Nar chịu thua cả từ một anh trai trẻ miệng còn hơi sữa thì liệu ai còn vì nể Mat Nar nữa? Nhục này chỉ có rửa bằng máu mới sạch được. Mat Nar nghiến răng ngửa mặt nhìn lên chỗ Mai Khâm vừa đứng.

Nhưng, ngay trước mặt va đã hiện sừng sững tự lúc nào một tốp ba người: Mai Pha, Mai Khâm và... và...

- Trời đất!... Pengai Lâng à!...

Mai Pha ôn tồn:

- Phải, Pengai Lâng đấy, chính con gái ông đấy...

- Sao nó lại đến đây?... A, nó phản...

Mai Pha đáp:

- Không! Pengai Lâng không phản! Pengai Lâng bị bắt thì có!

- Bị bắt à? Ở đâu? Bao giờ?

- Sáng hôm qua và ngay ở trước cổng nhà ông.

- Ngay trước cổng nhà ta à?

Mat Nar trợn tròn hai mắt và há hốc miệng.

Mai Pha tiến lại gần Mat Nar, giọng vẫn ôn tồn:

- Tôi biết thế nào ông cũng đến đây nên tôi phải bắt Pengai Lâng làm con tin. Ông tệ lắm, tôi không làm gì ông cả mà tự yên tự lành ông làm thiệt hại cho tôi như thế này!

Mai Pha giơ tay trỏ bao quát cảnh cháy trước mặt.

Mat Nar cúi đầu, không biết vì tức giận hay vì hổ thẹn. Mai Pha tiếp:

- Mọi Brahna với mọi Djarai rất có thể hòa hợp với nhau để thêm sức mạnh mà chống với bọn Sơ Đăng. Tại sao ông không làm thế?

- Tại ta không nghĩ kỹ...

- Tiếc quá! Chẳng những thế, ông có con gái, tôi có con trai, ta có thể kết làm thông gia với nhau, sao tự nhiên ta lại thù oán nhau?

Mat Nar liếc nhìn con gái.

Mai Pha tiếp:

- Ví dụ hôm nay tôi giết ông thì Pengai Lâng sẽ ra làm sao? Nó sẽ được yên lành tử tế hay phải bán sang Lào làm con tôi con đòi cho thiên hạ? Tôi buồn lắm khi thấy bao nhiêu Djarai bị chết như thế kia. Giá tôi nghĩ như ông thì họ còn chết nhiều nữa, chết không còn một mống.

Mat Nar vẫn nín lặng.

- Ông Mat Nar ơi, ta nên kết bạn cùng nhau là hơn! Ta mà kết bạn cùng nhau thì nhiều cái lợi lắm!

Mat Nar bỗng ngẩng đầu lên:

- Tôi xin vâng lời ông, vì ông đã rộng lượng tha chết cho bố con tôi!

Mai Pha cười vui sướng:

- Thật chứ? - Ông nắm lấy tay Mat Nar - Từ nay, ta sẽ là một đôi bạn già thân thiết. Tôi sẽ làm lễ sang hỏi Pengai Lâng cho Mai Khâm.

- Còn gì hơn nữa!

- Bây giờ mời ông vào nhà làng uống rượu. Các đám cháy, quân tôi nó dẹp gần tắt rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.