[Việt Nam] Cái Hột Mận

Chương 11 : 11




Vẫn chưa có tin gì về Bội Ngọc!... Trong cung cấm, vẫn một bầu không khí nặng nề những khủng và bực dọc... Vua Ngọa Triều vẫn ngồi không yên ổn đứng không vững vàng...

Bạo chúa là một vị quân chủ độc dữ ngang với Hoàng đế Néron nước La Mã hoặc Trụ Vương đời nhà ân bên Trung Hoa. Tính nóng như lửa mỗi cơn lôi đình của nhà vua là cả một phong ba. Và lại, chữ nghĩa ít, kiến thức nông nổi tuy tính rất kiêu ngạo. Nhà vua, bởi thế, thường tỏ ra là một người mê tín như đàn bà. Sự mê tín ngu dốt ấy càng khiến bạo chúa lắm khi coi rất rẻ mạng người, cái mạng của bất cứ kẻ nào mà bạo chúa ngờ có thể hại cho Ngài, hoặc chỉ vô ích cho Ngài.

Một nhân cách như thế thường biểu lộ ra trên nét mặt đầy sát khí; bạo chúa mang trong lòng biết bao nhiêu tội ác nó hiện rõ trong cặp mắt vô cùng nham hiểm. Ngài thực là hiện thân của thần Tam Bành.

Tuy vậy, vua Ngọa Triều cũng run sợ cho tính mệnh của mình lắm.

Trong những phút hiếm hoi mà cái oai quyền tuyệt đối của nhà vua bị lung lay, trong những phút mà những cơn say máu người đã nhạt, bạo chúa cũng ngầm hiểu rằng quanh mình Ngài, sự oán hờn như nước thủy triều càng ngày càng lên mạnh và có thể ngập lỉm Ngài đi lúc nào không biết. Chính những lúc ấy bạo chúa tỏ ra mê tính nhất, hay cầu đảo thần minh, hay hỏi dò bói toán nhất, lại hay thi những hình phạt thảm thê nhất mục đích như đem máu người để làm ngạt những âm mưu tưởng tưọng do trí Ngài sảng sốt bày đặt ra.

Bầy tôi của Ngài, bị đè nén, đều cúi rạp mình dưới sự đe doạ của mã tấu.

Cái cực hình, mà hai tên cung nữ sủng ái vừa phải chịu khiến cho những kẻ tự đắc nhất cũng phải tiêu hồn. Hai kẻ khốn nạn ấy, bị tình nghi là đã dùng lời bât kính để nguyền rủa quân vương. Bạo chúa nổi trận lôi đình, truyền gọi hai phạm nhân đến trước Ngự tọa rồi chính Ngài thân tự cầm bảo kiếm xả chúng ra làm muôn mảnh .

Ngài muốn rằng sự trừng phạt ấy sẽ làm cho kẻ khác muốn theo gương hai đứa bầy tôi bất trung kia phải khiếp vía. Cái ý định ấy quả nhiên hiệu quả: những ai oán thù vua nhất cũng chỉ đành cắn răng chờ đọi cái phút mà phàm người ta ai cũng đều phải qua...

Sống giữa sự khủng khiếp và sự thâm thù. Nhà vua tuy vậy vẫn đường hoàng hưởng lulung khoái lạc dâm cuồng do ba nghìn mỹ nữ cung tần hiến hàng ngày.

Một người như thế, ai tưởng còn có thể yêu được nữa! ấy thế mà vua Ngọa Triều đã yêu say đắm, yêu như một cậu thư sinh mười chín tuổi.

Mối tình đột ngột và thiết tha nung nấu ấy khiến vua Ngọa Triều đã chán chường nhục dục, bỗng như một cây cằn cỗi gặp trận mưa xuân.

Thực thế, nhà vua, từ lúc thoáng nom thiếu nữ trên sông, thấy mình như đổi mới, hơn nữa, thấy mình trở nên một người khác hẳn, nhà vua cũng bắt đầu hy vọng điên rồ, cũng nhớ nhung vơ vẩn, cũng ghen tuông một cách vô nghĩa lý như một anh chàng si chửa biết đời.

Mối tình khẩn thiết ấy, thêm có một oai quyền nhất thống, một tâm tính hiếu sát, càng trở nên mạnh mẽ và ghê biết chừng nào!

Nó là cả một lớp sóng ngất trời bị cái thái độ kiêu hãnh, của Phạm Thái sư và sự lẩn tránh gần như ngạo mạn của Bội Ngọc ngăn cản.

Làn sóng khi nào chịu lui trước khúc đê mỏng mảnh. Lẽ tất nhiên là khúc đê phải vỡ nát. Lẽ tất nhiên, vua Ngọa Triều phải làm cho cha con Phạm Thái sư đến cúi đầu khuất phục mới nghe.

Buổi sớm ngày hôm ấy, bạo chúa cũng đang nóng lòng chờ tin của Thái giám Đinh Thọ nhu mọi khi thì bọn Ngự trù bưng cơm lên.

Lính Ngự trù, ăn mặc sặc sỡ, rón rén đi lại quanh Ngự toạ. Chúng lẳng lặng bày lên long án những món ăn mà vua thích.

Nhưng trong lúc ấy, cặp mắt cáu kỉnh của nhà vua luôn luôn nhìn ra phía cửa.

Ngài chểnh mảng lắng nghe bọn Ngự nhạc cử những khúc tiến tửu tưng bừng...

Bọn lính hầu bày xong tiệc. Quan Ngự thiện dâng món chim sâm cầm xào nam.

Bạo chúa, ngờ vực, truyền:

- Nếm trước đi!

Không ngần ngại quan Ngự thiện khẽ múc một thìa nhỏ và vào miện nhai và nuốt...

Bạo chúa rình xem một lát mới hỏi:

- Có ngon không?

- Tâu bệ hạ, tố hảo!

Nhà vua gắp mấ gắp, nhai uể oải...

Hai tên cung nữ, quỳ hai bên tả hữu Ngự toạ, cùng nâng một đoạn khăn là để che cho thức ăn khỏi rơi vãi xuống long bào. Chúng tỏ ý khiếp sợ lắm vì chúng hiểu rằng chúng chỉ vô ý một chút là dử mất mạng như không.

Ăn nếm qua các thứ, uống vài hớp rượn xong, vua truyền triệt yến. Từ hôm Ngài tương tư Bội Ngọc, Ngọa Triều Hoàng đế coi các thứ cao lương mỹ vị bất quá như rơm khô.

Vừa lúc ấy, có biểu của Đinh Thọ dâng về, trong đó, Thái giám thú thực vẫn chưa tìm thấy Bội Ngọc, nhưng hắn lại đỗ cho là tại sư cụ chùa Tiêu Sơn cố tình ẩn nặc.

Bạo chúa hắt đổ chiếc kỷ bạch đàn làm vỡ tan cả bộ chén sứ, Ngài gọi tên sứ giả vào và quát hỏi:

- Bây sao không giải tên ác tăng ấy về đây cho Trẫm.

Tên lính vội quỳ tâu:

- Tâu Thánh thượng sư cư chùa Tiêu sơn hiện đã áp giải về đợi mệnh Ở trước Ngọ môn lâu.

- Đem nó vào!

Thị vệ tức khắc điệu nhà tu hành lên điện; một người đàn ông chừng sáu chục tuổi nhưng khỏe mạnh, vạm vỡ, cử chỉ rất chắc chắn tuy ăn mặc lòa xòa. Khuôn mặt nhà sư vuông chữ điền; màu da tươi thắm; hai hàm răng đều, chưa khuyết; hai mắt thông minh; mái tóc mọc nửa vời đã trắng xoá như cước...

Thoạt trông nhà sư, Ngọa Triều Hoàng đế đã toan vung gươm lên để chém nhưng sau lại thôi. Trong cặp mắt Ngài thoáng lóe ra một tia lửa điện; trên làn môi Ngài thoáng nở một nụ cười... Vẫy tay ra hiệu cho lính hầu áp giải nhà sư lại gần Ngự toạ, bạo chúa khẽ rút con dao chuôi vàng và từ từ chống lên đầu nhà sư. Rồi, điềm nhiên. Ngài... róc mía!...

Con dao lập lòe lên xuống; vỏ mía tách rơi lả tả trên vai kẻ thụ hình... Thỉnh thoảng, con dao trong tay nhà vua lại sướt lần vỏ mía và bập mạnh xuống cái đầu trọc lóc Một vết thương há toác ra, một dòng máu đỏ chảy luễ loại xuống trán, xuống gáy, xuống mặt, nhuộm đỏ tấm áo cà sa đã cũ màu...

Tã hữu nhìn vua nghịch ác, hồi hộp nín thở, cũng không biết nên khóc hay nên cười Nhà sư vẫn cúi đầu im lặng, không một lời kêu van, không một tiếng xoa xuýt. Bạo chúa cũng nghiêm trang làm cái trò chơi tai quái như ai làm một việc quan trọng, thiêng liêng. Dòng máu vẫn chảy luễ loại đọng thành vũng nhỏ trên nền gạch vẽ rồng ...

Róc xong tấm mía, vua Ngọa Triều vừa tiện rời từng khẩu đưa lên miệng nhai vừa dằn từng tiếng hỏi:

- Nhà ngươi giấu co gái Phạm Cự Lượng ở đâu?

Sư cụ nói buông xông:

- Không biết!

Vua Ngọa Triều tái mặt:

- Phạm Cự Lượng, Lý Công Uẩn và ngươi cùng nhau âm mưu làm phản tội đáng muôn chết mà nay ngươi còn dám cứng cổ à?

- Đâu có việc ấy? Mà phỏng thử có thế nữa, chẳng qua bọn ta làm cái việc trừ ác cứu dân, sao gọi là phản nghịch được?

Vua Ngọa Triều thét lên một tiếng. Một làn chớp nhoáng lòe ra khiến mọi người quáng mắt. đầu sư bay vọt xuống thềm, bỏ lại trên nền điện một vệt máu hồng...

Như điên lên vì hơi máu, bạo chúa gọi:

- Võ sĩ đâu, giải Phạm Cự Lượng và khiêng con mãnh hổ của Trẫm lên đây!...

Thị vệ dạ ran đoạn chạy tấp xuống thềm.

Một lát sau , họ khiêng lên trước ngự toạ một cái cũi sắt nan thưa trong nhốt một con hùm cực lớn. Cùng lúc ấy, Phạm Thái sư bước tới đan trì. Ngài không lạy mà cũng không thay đổi thần sắc trước cái thây chết của khách tu hành tuy chính thân thể Ngài cũng đã sứt sở, võ vàng, xanh lướt...

Con mãnh hổ, ngửi thấy mùi máu, gầm lên và nhảy lồng lộn trong cũi sắt.

Trỏ ác thú, vua Ngọa Triều bảo Thái sư họ Phạm:

- Nếu người không nói thực cho Trẫm biết chỗ ẩn mình của con gái ngươi thì mãnh hổ đây sẽ vì Trẫm mà xé thây ngươi ra làm trăm mảnh.

- Ta chịu chết còn hơn chịu làm hại đời con gái yêu của ta.

Vua Ngọa Triều cười nhạt:

- Làm một vị Quốc trượng không muốn, nhà ngươi lại muốn làm mồi cho cọp, thì lạ thực!

- Ta thà chết chứ không thèm cái ngôi Quốc trượng. Con ta thà chết còn hơn là phải hiến cho hôn quân.

Bạo chúa nghiến răng:

- Võ sĩ! Trói nghịch tặc vào cột son và lấy sắt đỏ gí vào lưng hắn, mau!

Võ sĩ dạ vang rồi lò lửa bắt đầu cháy, rồi những thỏi sắt bắt đầu đỏ rực.

Chúng, sau khi đã lấy dây buộc chặt ngang lưng Phạm Thái sư vào cột, lần lượt cầm sắt đỏ ấn mạnh lên lưng Ngài.

Thịt cháy xèo xèo, mùi xông khét lẹt... Đau quá, Phạm Thái sư vừa cúi mình ra phía trước thì bị ngay mạnh hổ giương vuốt tát một cái bằng trời giáng. Quai hàm Thái sư trẹo hẳn đi, thịt má Ngài rách, bướp, đỏ loang. Thái sư kêu rú lên và cố lật mình lại phía sau. Bọn võ sĩ lại cầm sắt đỏ gí vào vết bỏng trên lưng Ngài...

Để tránh sự đau đớn, ông già khốn nạn vội xoay mình thì con mãnh hổ, sau một tiếng gầm rùng rợn, lại quào vồ lấy miếng mồi ngon. Và cứ như thế mãi cho tới khi vị công thần của Lê Đại Hành Hoàng đế, không chịu được thảm hình ấy nữa, gục đầu xuống ngực và thở hắt hơi thở cuối cùng!...

Vua Ngọa Triều, nhoẻn một nụ cười đắc chí:

- Cho thế mới đáng đời quân phản chúa! Võ sĩ bây, tháo xác chết của nghịch tặc ném vào lồng sắt cho mãnh hổ.

Bọn thị vệ làm theo nhời phán. Tức khắc thi thể của Phạm Thái sư bị hùm cắn xé và nhai nát cả thịt, xương...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.