*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhím
Beta: Snivy
—————————————-
Rạng sáng 3h30, tại phòng VIP ở tầng 35 của khách sạn Mẫu Đơn thành phố Đông Phong, đèn đuốc vẫn sáng trưng, Trương Sơn ngồi ở bàn làm việc vẽ bản thảo, hai trợ lý đã sớm bị cậu ta tống cổ về phòng nghỉ ngơi.
Thành phố Đông Phong muốn xây một trung tâm nghệ thuật cạnh sông Ninh Phong, bên trong bao gồm: thư viện, bảo tàng, nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật, phòng hòa nhạc, tất cả được xây dựng theo lối kiến trúc nghệ thuật độc đáo phong cách quốc tế hóa.
Sau khi Trương Sơn biết được tin tức này, vô cùng hứng thú, lập tức để phòng thiết kế của điền sản Hoa An đi báo danh, sau khi tư cách dự thẩm được thông qua, cậu ta vội tìm Lăng Mục Du xin nghỉ, tới phòng thiết kế của điền sản Hoa An gọi hai người trợ lý tới hỗ trợ, thẳng tiến tới thành phố Đông Phong, tham gia hạng mục giới thiệu, giải đáp nghi vấn cùng kiểm tra dữ liệu địa chất.
Tới thành phố Đông Phong một tuần, Trương Sơn đã tham gia cuộc họp giải đáp nghi vấn, tra xét địa chất, còn chạy khắp nơi trong thành phố để tìm hiểu về phong thổ địa phương, chỉ cần có linh cảm sẽ vẽ ra, bản thảo đã tích được hơn mười tờ.
Nửa đêm, cậu ta vốn đã ngủ rồi, bị giấc mơ làm giật mình, cảm giác được một chút linh cảm, lập tức xốc chăn dậy, bật đèn, lấy giấy bút vùi đầu vẽ.
Linh cảm được vẽ loạn xạ trên giấy, Trương Sơn ngáp dài một cái, dùng con chuột đè lên tranh vẽ, vặn eo trở về giường ngủ tiếp.
“Cậu vẽ cái quỷ gì vậy?”
Trong phòng khách sạn yên tĩnh, đột nhiên vang lên một âm thanh không thuộc về mình khiến Trương Sơn sợ tới mức bay hết cơn buồn ngủ, dùng một tư thế phòng bị, xoay người, nhìn thấy một con sư tử trắng mọc sừng, râu dê đang đứng giữa không trung nhìn xuống chính mình.
“Bạch Trạch?” Trương Sơn thu sự phòng bị lại, thay bằng niềm vui: “Sao anh lại tới đây? Hình như anh béo lên một vòng lớn.”
Béo?
Cậu ta vậy mà dám chê nó béo?
Bạch Trạch vốn đã xù lông, nay lông càng xù thêm, cả giận nói: “Tôi béo chỗ nào? Tôi như thế này mà béo hả? Chủng loại thần thú như Bạch Trạch tôi không hề mập.”
“… Thần thú như Bạch Trạch không phải chỉ có một con là anh thôi sao?!”
“… Tôi đang giận cậu!”
Trương Sơn không hiểu chuyện gì xảy ra: “Tôi đã làm gì, sao lại chọc anh tức giận?”
Trên gương mặt sư tử của Bạch Trạch sinh động biểu lộ ra ý tứ “Chuyện do cậu làm, cậu rõ nhất”.
Trương Sơn gãi gãi mặt, nhớ xem chính mình rốt cuộc đã làm chuyện gì chọc Bạch Trạch giận, bừng tỉnh: “Có phải anh giận tôi không đem hết tài sản giao cho anh không? Chờ bên này tra xét xong, tôi sẽ về tổng bộ tập đoàn Hoa An, để kế toán tính toán tài sản trên danh nghĩa của tôi, chuyển hết cho anh.”
Bạch Trạch mặt sư tử lại biến thành “Không hiểu nổi, không biết cậu đang nói cái gì.”
Trương Sơn thấy Bạch Trạch vẫn còn xù lông, lại cố gắng nhớ xem mình còn làm chuyện gì chọc giận nó không, thật cẩn thận nói: “Có phải anh trách tôi không nói quan hệ của chúng ta với ba mẹ tôi không?”
Bạch Trạch chẳng hiểu gì nhìn cậu ta, bởi vì nghi hoặc, lông xoã tung cũng xẹp xuống một chút.
“Gần đây mẹ tôi bế quan, ba tôi ra nước ngoài mở họp diễn đàn kinh tế, tôi định chờ bọn họ ở nhà hết, sẽ trực tiếp nói với bọn họ.” Trương Sơn trịnh trọng nói: “Bọn họ đánh chửi gì tôi đều chịu, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ thuyết phục ba mẹ tiếp nhận anh.”
Bạch Trạch hừ một tiếng: “Cậu đang nói thật?”
“Đương nhiên là thật.” Trương Sơn vội vàng đảm bảo.
Bạch Trạch không xù lông nữa, hoá thành hình người, tức giận nói: “Vậy sao tôi lại nghe nói cậu muốn kết hôn với tiên tử gì đó?”
“Hả?” Trương Sơn choáng váng: “Tiên tử gì? Tôi muốn kết hôn, sao tôi lại không biết gì?”
Bạch Trạch hoài nghi nhìn Trương Sơn, nhìn không ra trên mặt cậu ta là khờ thật hay giả ngu, đơn giản là không thèm nhìn nữa, giữ chặt tay cậu ta, nói: “Mặc kệ cậu có muốn kết hôn với tiên tử gì đó hay không, dù sao cậu cũng không được kết, hiện tại đi theo tôi.”
Trương Sơn bị nó lôi kéo súc địa thành thốn, trước khi biến mất khỏi phòng khách sạn, còn kêu lên: “Đi đâu vậy? Tôi chỉ mặc mỗi áo ngủ…”
Mới rạng sáng 5h, viện bảo tàng Sơn Hải lại sáng như ban ngày, các yêu quái cao hứng phấn chấn trang trí hôn lễ.
Tơ lụa đỏ rực treo khắp các xà nhà, lối đi chính cũng được trải một tầng thảm đỏ, lâm viên thụ(*) chuyển lên núi, toàn bộ đổi thành hồng mai (**) do các yêu quái tìm về, còn dùng linh lực khiến cho mai nở đầy cây, ngay cả mấy con cá chép trong ao cũng bị gắn hoa đỏ lên người, đặc biệt vui mừng.
(*) Lâm viên thụ = một vườn có nhiều cây cổ thụ.
(**) Hình ảnh hồng mai:
Phòng triển lãm chủ đề quỷ hút máu, các yêu quái cũng không buông tha, trong phòng triển lãm mang phong cách Gothic hoa lệ hắc ám bị treo lên đủ loại hoa lụa đỏ, giá cắm nến bằng bạc trong triển lãm còn bị cắm nến hỉ long phượng, hỗn loạn như vậy, đau mắt muốn chết.
Trong tay áo Càn Khôn của Phượng Hoàng có tiền Lăng Mục Du trước khi ngủ đưa cho, chờ trời vừa sáng, chúng nó liền đến thành phố mua đồ dùng cần thiết khi kết hôn.
Phì Di Điểu dùng móng vuốt cầm bút viết danh sách mua sắm: “Cần mua bánh kem, trong TV, con người kết hôn đều có một cái bánh kem siêu bự. Còn có hỉ đường. Trong TV, con người kết hôn phải có nhẫn kim cương, chúng ta có nên mua một cặp nhẫn kim cương không?”
“Nhẫn kim cương có gì tốt, có hoa không quả, cũng chỉ có con người mới thích thứ này.” Thao Thiết từ tay áo Càn Khôn của mình lấy ra một cặp nhẫn ngọc: “Đây là Linh Khí do một tu sĩ nhân loại luyện ra mấy ngàn năm trước, ẩn chứa linh khí phong phú còn có ý nghĩa đại đạo của tu sĩ kia, cho Bạch Trạch cùng cộng tác viên dùng là quá chuẩn.”
“Sao ông lại có Linh Khí của tu sĩ nhân loại?” Cửu Vĩ Hồ làm chủ hôn cho hôn lễ, nhận lấy cặp nhẫn trên móng vuốt Thao Thiết, chờ khi hôn lễ bắt đầu sẽ để cho cặp tân nhân tân thú trao cho nhau.
Thao Thiết vẫn đang tìm những thứ có thể dùng được trong tay áo Càn Khôn, thoải mái nói: “Tu sĩ kia muốn giết tui, dùng tui luyện khí, sau đó bị tui ăn luôn rồi, đồ vật của gã liền thuộc về tui.”
Các yêu quái không có hứng thú với ân oán tình thù của Thao Thiết, tiếp tục viết danh sách.
“Còn cả hoa tươi, trong TV đều ném hoa, chúng ta cũng phải ném.” Các yêu quái tiếp tục nghĩ lại những gì mình đã xem trên TV, để Phì Di Điểu viết danh sách: “Còn đồ ăn nữa, phải nhiều, thật là nhiều.”
Cửu Vĩ Hồ kiểm kê danh sách xem còn thiếu gì không: “Kiệu hoa có, hỉ phục cũng sắp xong, nhẫn ngọc có, bây giờ chúng ta đi mua đồ vật, trước khi mở cửa sẽ về, hôm nay tan tầm sẽ cử hành hôn lễ.”
Phì Di Điểu nói: “Buổi tối 8h18p là giờ lành.”
“Bây giờ đi mua đồ? Con người vẫn chưa rời giường đâu.” Cùng Kỳ nói.
“Tui cảm thấy sẽ không về kịp giờ mở cửa, có rất nhiều đồ cần mua.” Yết Thư nói.
“Đúng rồi, chúng ta còn phải đi làm nữa, nếu không du khách tới xem cái gì?” Phượng Hoàng cũng nói.
“Vậy…” Cửu Vĩ Hồ nghĩ nghĩ, nói: “Để cho Tiểu Ngư cùng viện trưởng đi mua.”
Chu Điểu, Xích Tế, Sở Tư từ sau điện chạy tới, mang theo hai bộ quần áo đỏ rực loé sáng, mở cho chúng yêu xem: “Đẹp không? Bọn tui thêu chỉ vàng, còn nạm rất nhiều đá quý, bảo đảm loé sáng hoa lệ.”
Đám yêu thú lập tức sôi nổi kêu, gắn nhiều đá quý quá, chói mù mắt.
Chỉ có nhóm Long tộc nói: “Lấp lánh thật đẹp.”
Nhóm yêu thú tỏ vẻ cạn lời, suy nghĩ lại, dù sao cũng không phải mình mặc, vậy… cứ làm đại thôi!
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ sáng sớm Tiểu Ngư và viện trưởng đi mua đồ dùng kết hôn.
Các yêu quái nhàn rỗi nhàm chán, một vài yêu thú hái hồng mai xuống kết thành cầu hoa (***), trang trí khắp nơi trong viện bảo tàng, sau đó lại dùng linh lực giục hồng mai nở hoa. Còn có vài yêu thú lấy giấy đỏ dùng móng vuốt cắt chữ hỉ, dán trong viện bảo tàng.
(***) Hình ảnh minh họa cầu hoa:
“Haizz, Bạch Trạch sao vẫn chưa dẫn cộng tác viên về vậy nhỉ?” Phượng Hoàng cắt chữ hỉ nhiều đến chết mệt rồi, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
“Về rồi.” Bạch Trạch lôi Trương Sơn xuất hiện ở viện bảo tàng, nhìn viện bảo tàng đã được trang trí, đặc biệt vui mừng, vừa lòng gật đầu.
Trương Sơn mặc mỗi cái áo ngủ đơn bạc, run bần bật, bị đông lạnh. Thấy các yêu quái đều nhìn mình, cậu ta đứng thẳng người lại, tỏ vẻ mình rất cường tráng, không lạnh chút nào, sau đó cậu ta liền nhìn thấy viện bảo tàng mới tân trang…
“Đỏ như vậy?!” Cậu ta nhìn chữ hỉ dán trên cột, hỏi: “Anh Lăng cùng viện trưởng muốn kết hôn à?”
Các yêu quái sâu kín nhìn cậu ta: “…”
Trương Sơn ngơ ngác nhìn lại: “…”
“Là cậu kết hôn.” Phượng Hoàng vỗ cánh, quả thực không nhìn nổi dáng vẻ ngu ngốc của cộng tác viên nữa, hỏi Bạch Trạch: “Ông không nói với cậu ta à?”
Bạch Trạch: “… Quên mất.”
Tốt lắm, lại thêm một tên ngu cảnh giới thượng thừa. Phượng Hoàng chải chuốt lông chim kìm lại mong muốn chửi thề, hôm nay là ngày đại hỉ, nó phải nhịn.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Trương Sơn vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác.
Chúng yêu: “Là cậu kết hôn!”
Trương Sơn: “…”
Trương Sơn: “…”
Trương Sơn: “…”
Các yêu quái nhìn cộng tác viên, thấy cậu ta không hề có vẻ vui sướng, trái tim không khỏi nhấc tới cổ họng, cộng tác viên chẳng lẽ thật sự bội tình bạc nghĩa?
“Tôi?!?!” Trương Sơn kinh ngạc kêu to, choáng váng cả người.
Tim các yêu quái buông xuống, thì ra cộng tác viên phản ứng hơi trì độn.
“Tới tới tới, thử hỉ phục.” Sổ Tư giữa chặt Trương Sơn muốn lột đồ.
“Thử nhẫn trước đi, xem có vừa hay không, để Thao Thiết luyện lại.” Cửu Vĩ Hồ lấy hai cái nhẫn ngọc ra, giữ chặt tay cộng tác viên đeo lên tay cậu ta.
“Chờ một chút, chờ một chút.” Trương Sơn kêu ngừng, ngây ngốc hỏi: “Tôi kết hôn?”
Chúng yêu chỉnh tề gật đầu.
Trương Sơn lại hỏi: “Với ai?”
Bạch Trạch cả giận nói: “Đương nhiên là cùng tôi rồi, bằng không cậu còn muốn cùng tiên tử mặt dày kia kết hôn sao?”
“Tiên tử mặt dày là ai?” Cậu ta mới rời khỏi viện bảo tàng một tuần, sao đã không theo kịp tiết tấu của các yêu quái vậy.
“KHÔNG MUỐN CŨNG PHẢI MUỐN”
Các yêu quái động trảo muốn lột sạch cậu ta ra thử hỉ phục, Bạch Trạch thấy thế vội chạy tới chặn người sau mình, báo rõ quyền sở hữu: “Các ông muốn làm gì? Cậu ta chỉ có mình tôi được xem.”
“Được, được, được.” Sổ Tư cùng Chu Điểu ném hai bộ hỉ phục cho Bạch Trạch: “Ông mau mang người của ông đi thử đi, không vừa thì nói bọn tui biết, bọn tui lập tức sửa.”
Bạch Trạch vui rạo rực, kéo người của nó về phòng thử hỉ phục, người của nó mãi đến khi mặc xong hỉ phục mới hồi phục tinh thần.
“Bạch Trạch, tôi và anh kết hôn?” Trương Sơn thật cẩn thận hỏi.
“Đúng vậy.” Bạch Trạch gật đầu, dừng một chút, khẩn trương không thôi: “Chẳng lẽ cậu không muốn.”
“Tôi nguyện ý, tôi rất nguyện ý, nhưng mà vẫn có cảm giác không thật.” Trương Sơn ngây ngô một chút: “Cứ vậy kết hôn sao?!”
Bạch Trạch vừa lòng, mặc hỉ phục vào, hỏi: “Thế nào?”
Trương Sơn trầm mặc nhìn hồi lâu, nhận xét đúng trọng tâm: “Đặc biệt chói, vừa nhìn đã thấy là hỉ phục của kẻ có tiền.”
Nào biết Bạch Trạch rất vừa lòng bộ hỉ phục này, gật đầu nói: “Tiểu Ngư nói cha cậu là thủ phú, cậu là con trai của thủ phú, bộ hỉ phục này xem như xứng đôi với danh hiệu thủ phú.”
Trương Sơn nhìn bộ đồ đá quý trên nguời Bạch Trạch, lại cúi đầu nhìn bộ đồ đá quý trên người mình, sau đó sâu sắc thừa nhận lời Bạch Trạch.
“Đúng rồi, tôi kết hôn, cha mẹ tôi còn chưa biết đâu.” Trương Sơn đột nhiên nói.
Bạch Trạch nói: “Tôi đi mời cha mẹ vợ về.”
Trương Sơn sửa lại nói: “Gọi sai rồi, là cha mẹ chồng mới đúng chứ.”
“Phải không, vậy tôi đi mời cha mẹ chồng.” Bạch Trạch nghe lời.
Trương Sơn nghĩ nghĩ nói: “Anh đi mời cũng đúng, ba mẹ tôi hẳn không dám đánh anh.” Nhưng mà không biết có thể vừa tới đã đánh tôi hay không.
Bạch Trạch sửa sang lại quần áo, vui vẻ lôi kéo người của mình ra ngoài: “Đi ra cho chúng nó nhìn xem còn chỗ nào không được không.”
Trương Sơn vô cùng xúc động, chuyện kết hôn này tới nhanh y hệt gió lốc. Khi cậu ta thổ lộ, Bạch Trạch đã rất tức giận, còn tưởng rằng Bạch Trạch chướng mắt mình, nào biết thần thú không hổ là thần thú, dũng cảm như thế, hết thảy trình tự đều tỉnh lược, trực tiếp kết hôn.
Hai người bọn họ từ phòng ngủ ra chưa được mấy bước, liền gặp được Lăng Mục Du dậy sớm tập luyện cùng Đan Tiêu.
Viện bảo tàng cả đêm chưa hề tắt đèn, Lăng Mục Du bị hai thân đá quý này chói mắt: “Không phải kết hôn sao? Khoe giàu làm gì?”