Vị Vãn

Chương 83: Ngoại truyện - Yêu hận tuy thưa (3)




Tỉnh lại đã là trời sáng.

Ngụy Nhiễm cảm thấy ngủ đến có chút mê man, lại nhớ không được đêm qua trở lại trong phòng thế nào, vừa mới chuẩn bị ngồi dậy, lại phát hiện Dung Uyển ngủ ở bên cạnh nàng

Có lẽ là bị nàng đánh thức, Dung Uyển mở hai mắt, lập tức lên tinh thần, ánh mắt lóe lên nhìn nàng: "Tối hôm qua muội đột nhiên ngất xỉu, ta lo lắng cho muội nên ngủ lại ở trong này."

"Muội xỉu ư?" Ngụy Nhiễm có chút kinh ngạc, "Làm sao có thể, từ trước đến nay thân thể của muội luôn tốt."

Dung Uyển nhìn nàng muốn nói lại thôi, biểu cảm có chút kỳ quái.

"Nói đi, tỷ lại cất giấu tâm sự gì?" Ngụy Nhiễm mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc dài đang rủ xuống của nàng ấy, "Tóc tỷ lại dài nữa rồi, quay đầu lại muội giúp tỷ chải tóc, búi kiểu tóc mới."

Dung Uyển lại bắt lấy tay nàng, cầm thật chặt.

"Sao vậy?" Dáng vẻ khác thường của nàng ấy làm Ngụy Nhiễm có chút nghi hoặc.

"Nhiễm Nhi... muội có thai." Dung Uyển nhìn nàng chậm rãi nói, giọng nói thật nhỏ, lại rõ ràng truyền vào trong tai nàng.

Ngụy Nhiễm nhất thời ngây người, nửa ngày mới giống như tỉnh dậy từ trong mộng, mở miệng: "Tỷ nói cái gì?"

"Muội mang thai rồi." Dung Uyển lặp lại, lo lắng nhìn sắc mặt nàng nháy mắt trắng xanh.

Ngụy Nhiễm hoảng hốt, bị bàn tay đang run rẩy dữ dội của Dung Uyển nắm chặt, mà cả người nàng cũng giống như lá rụng bay theo gió, không cách nào kiềm chế được run rẩy.

"Nhiễm Nhi!" Dung Uyển giữ chặt vai nàng, gắt gao ôm lấy nàng, ở bên tai nàng kích động hỏi, "Muội nói cho tỷ biết, người kia là ai? Là muội tự nguyện?"

Ngụy Nhiễm vùi mặt ở trong bả vai nàng ấy, hung hăng cắn môi, nước mắt không tiếng động mãnh liệt chảy ra.

"Có phải có người bắt nạt muội?" Dung Uyển cảm thấy chuyện không thích hợp, sốt ruột giữ chặt vai nàng nhìn nàng, "Muội nói cho ta biết, Nhiễm Nhi, muội phải nói cho ta biết! Không ngờ trong cung này lại có người dám làm như vậy với muội!"

"Chuyện này, chỉ có tỷ biết?" Giọng nói của Ngụy Nhiễm bởi vì nước mắt mà khàn khàn.

"Còn có Lưu thái y." Dung Uyển nói, "Ông ta chẩn ra kết quả lập tức âm thầm nói với ta, chỉ là muội yên tâm, ông ta biết việc này nghiêm trọng, tuyệt đối không có can đảm nói ra."

"Nếu, muội nói cho tỷ biết người kia là ai, tỷ có thể hứa với muội là coi như không biết chuyện này không?" Ngụy Nhiễm nhìn nàng ấy nhẹ giọng mở miệng.

Dung Uyển im lặng một lát, vẻ mặt hơi trắng: "Người kia ta cũng biết, hơn nữa thân phận rất hiển hách có phải không?"

"Tỷ đoán đúng rồi." Ngụy Nhiễm nở nụ cười khổ, "Là nhị ca."

Dung Uyển chấn động cả người, khó có thể tin nhìn nàng.

"Làm sao có thể?" Nàng ấy thì thào ra tiếng, trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận sự thật này, "Làm sao có thể là nhị ca?"

Chuyện như vậy, làm sao có thể là nhị ca người luôn thâm trầm ổn trọng gây nên? Mà ngày thường huynh ấy luôn không thân thiết với Ngụy Nhiễm thậm chí đến vẻ thân thiết cũng không có.

"Huynh ấy hận muội, Uyển Nhi, huynh ấy luôn hận muội." Ngụy Nhiễm chua xót cười, cởi bỏ bí ẩn trong lòng nàng ấy, "Tỷ còn nhớ Lưu Ly biểu tỷ của muội không? Tỷ ấy và nhị ca tình thâm ý trọng, sau này tỷ ấy vì muội mà chết, cho tới bây giờ nhị ca đều không tha thứ cho muội."

Vài năm sau khi hoàng đế lật đổ chính sách tàn bạo của tiền triều, dư nghiệt phản đảng luôn tác loạn xung quanh, bởi vì cha Ngụy là công thần khai quốc, tất nhiên Ngụy gia trở thành mục tiêu tiêu diệt của phản đảng.

Nàng còn nhớ rõ ngày đó bản thân cũng muốn đi ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn, Lưu Ly không lay chuyển được nàng đành phải đi theo nàng... Nàng không quên được hoàng hôn màu máu kia, nhớ tới dáng vẻ quyết tuyệt giơ roi thúc ngựa đuổi nàng đi còn thay nàng cản mưa tên, cũng không quên được cảnh tượng Dung Thanh điên cuồng ôm di thể vô cùng thê thảm của Lưu Ly... Từ đây nàng biết, cuộc đời này nàng thiếu nợ y, thế nào cũng không trả hết được.

"Muội không trách huynh ấy, Uyển Nhi." Vệt nước mắt dần dần không, nàng nở nụ cười thống khổ, "Muội biết trong lòng huynh ấy có bao nhiêu đau đớn, đổi lại là tỷ đứng ở trên lập trường của huynh ấy, cũng nhất định không cách nào giải thoát được."

"Nhưng mà, như thế là không công bằng với muội, nhiều năm như vậy nhị ca đều hung dữ đối xử với muội, cơn hận có lớn hơn nữa cũng nên tiêu tan rồi." Dung Uyển vừa buồn bực vừa đau lòng nhìn nàng, "Huynh ấy có biết như vậy là hủy đi cuộc đời của muội không?"

"Cuộc đời của muội?" Ngụy Nhiễm mỉm cười, tự giễu lên tiếng, "Từ ngày Lưu Ly gặp chuyện không may, muội chỉ biết cuộc đời này của muội xong rồi."

"Nhưng mà hiện tại muội đang mang thai đứa nhỏ của huynh ấy!" Trong mắt Dung Uyển lộ ra nước mắt, xoay người khoác y phục xuống giường, "Không được, ta muốn đi tìm nhị ca, phải bắt huynh ấy tỉnh táo lại mới được!"

"Uyển Nhi!" Ngụy Nhiễm giữ chặt cổ tay nàng ấy, trong lòng đau đớn không chịu nổi, "Nếu tỷ muốn tốt cho muội thì đừng đi tìm huynh ấy."

"Tỷ có nghĩ tới, nếu chuyện này công khai ra, hoàng gia chúng ta sẽ bị gièm pha thế nào? Phụ hoàng và mẫu phi luôn đối xử muội như con gái ruột, bọn họ sẽ rất thương tâm?" Nàng cố nén lệ nghẹn ngào mở miệng, "Tỷ cũng nên thấy, hiện tại tuy mọi người có thể cùng nhau ăn cơm trò chuyện như tối qua, nhưng sau lưng ba huynh đệ bọn họ tranh đấu còn ít sao? Tỷ cho rằng đại ca ngồi ở ghế thái tử là đại cuộc đã được định rồi ư? Trong triều rất nhiều đại thần muốn đẩy nhị ca lên... Cho nên muội không thể gây thêm phiền toái trong lúc này - "

"Muội vì nhị ca mà suy nghĩ nhiều như thế, vậy huynh ấy thì sao?" Dung Uyển khóc xoay người ôm lấy nàng, "Nhiễm Nhi ngốc, ta hiểu rồi... Chúng ta đều đã lớn, không bao giờ giống hồi nhỏ nữa, thực ra ta cũng hiểu, hiện tại bọn họ sủng ta đau ta, rất nhiều khi là vì binh quyền của cậu..."

Nghe giọng nói ủy khuất của nàng ấy, rốt cuộc Ngụy Nhiễm nhịn không được nữa, lại rơi lệ... Trái tim đơn thuần thời niên thiếu, đã một đi không trở lại, cho tới bây giờ, đến yêu hận cũng đều thành bất đắc dĩ.

"Chuyện đã đến nước này, muội định làm gì?" Thật vất vả mới hồi phục tâm trạng, Dung Uyển lo lắng mở miệng.

"Muội cũng không biết." Ngụy Nhiễm lắc đầu.

"Có lẽ, muội nên thử tâm ý của nhị ca xem." Dung Uyển sầu muộn đề nghị, "Có lẽ huynh ấy không ý chí sắt đá như thế."

Ngụy Nhiễm hơi giật mình, rũ xuống mắt cười nhẹ - nàng đã thử nhiều năm như vậy, mỗi một lần nỗ lực tới gần, đều lấy được đáp án là y càng lạnh lùng thương hại.

Nhưng mà lúc này đây... Nàng nâng tay xoa bụng - có lẽ, nàng nên dũng cảm thử một lần cuối cùng, vì đứa nhỏ, đứa nhỏ của bọn họ.

"Nhất trùng sơn, Lưỡng trùng sơn, Sơn viễn thiên cao yên thuỷ hàn, Tương tư phong diệp đan. 

Cúc hoa khai, Cúc hoa tàn, Tái nhạn cao phi nhân vị hoàn, Nhất liêm phong nguyệt nhàn."

(Đây là bài thơ Trường tương tư - Đặng Túc. Sẽ chú thích cuối chương)

Hoàng hôn, gió thu thổi qua trong rừng phong, lá màu đỏ xào xạc. 

Trong hoàng thành này, Ngụy Nhiễm thích nhất là mảnh rừng Phong phía sau cung Cẩm Tú, yên tĩnh, vắng vẻ trống trải, giống tâm trạng của nàng.

Lại cảm thấy cả trái tim như những ngọn lá rơi này, lại tham luyến nhánh cây, nhưng vẫn không ngừng rơi xuống, lọt vào trong bụi bậm, nghiền nát, hư thối, lại làm sao có thể cho ra một đóa hoa?

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, vang lên âm thanh đạp lên lá Phong khô héo.

Nàng xoay người, lẳng lặng nhìn người tới.

"Ngũ công chúa." Nam tử có con mắt màu cây cọ lạnh nhạt, mỉm cười nhìn nàng, "Lại gặp mặt rồi."

Ngụy Nhiễm im lặng, hơi quỳ gối thi lễ.

"Xem ra là ta quấy rầy công chúa rồi." Nhìn thấy phản ứng bình thản của nàng, Thư Hà dịu dàng nói.

"Thật có lỗi, chỉ là tâm trạng ta không tốt, không muốn nói chuyện." Ngụy Nhiễm thành thật trả lời.

Thư Hà cao giọng mà cười.

"Công chúa vẫn thẳng thắn như vậy." Hắn nói.

Ngụy Nhiễm kinh ngạc nhìn phía hắn, không rõ ý tứ của hắn.

"Chúng ta đã từng gặp nhau." Thư Hà cười, "Công chúa còn nhớ rõ năm đó phụ thân công chúa từng đóng quân ở Đông Bắc, Ngã Vương thúc mang theo ta đi quý phủ bái phỏng, còn ở đó một thời gian."

Trong đầu Ngụy Nhiễm thoáng qua ấn tượng mơ hồ, lại thật sự không nhớ ra: "Ta không nhớ được, hình như khi đó ta mới sáu tuổi."

"Ừ, ta mười hai, lớn hơn nàng nhiều, trong phủ tướng quân cũng có phiến rừng phong, khi ta ở tại nhà nàng mỗi ngày đều sẽ đi vào trong đó luyện kiếm..."

Ngày đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân linh hoạt, còn có tiếng chuông trong trẻo.

Lúc hắn cố ý lấy kiếm chỉ vào người đi tới, hắn thấy một tiểu cô nương mặc áo lông tuyết mở to mắt nhìn thẳng vào hắn nói: “Ta không nhìn lén, ta cảm thấy khi ngươi múa kiếm rất đẹp mắt, cho nên đi tới xem thôi.”

Trên eo nàng đeo một cái chuông tinh xảo.

Không biết vì sao, sau này bên lỗ tai hắn luôn vọng lại tiếng chuông nhẹ nhàng này, một chút rồi lại một chút.

Ngụy Nhiễm nghe hắn nói giây phút gặp gũi bất ngờ kia, có chút ngượng ngùng mỉm cười: "Ta thật sự không nhớ rõ, thật có lỗi."

"Không sao." Thư Hà mỉm cười, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn nàng, "Có đôi khi thời gian ở chung rất ít, nhưng lại nhớ rất lâu, mà có đôi khi cho dù ở chung mấy năm, cũng khó lấy được thân thiết."

Ngụy Nhiễm nghe những lời hắn nói, bỗng có chút buồn bã... quan hệ giữa nàng và Dung Thanh, giống như vế sau hắn nói.

"Nếu ta cầu hôn nàng, nàng nguyện ý hay không?" Thư Hà nhẹ giọng mở miệng.

Ngụy Nhiễm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

"Ta thích nàng, Ngụy Nhiễm." Thư Hà cười nhìn nàng, "Không biết vì sao, rất thích."

Chú thích bài thơ Trường tương tư - Đặng Túc

Trường tương tư kỳ 1 

Nhất trùng sơn, 

Lưỡng trùng sơn, 

Sơn viễn thiên cao yên thuỷ hàn, 

Tương tư phong diệp đan. 

Cúc hoa khai, 

Cúc hoa tàn, 

Tái nhạn cao phi nhân vị hoàn, 

Nhất liêm phong nguyệt nhàn.

dịch:

Một rặng non 

Hai rặng non 

Non xa trời thẳm nước mây buồn 

Ôi rừng phong úa đỏ 

Cúc khi nở 

Cúc khi tàn 

Nhạn đã về mà chàng chẳng lại 

Bên rèm gió trăng xuông


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.