"Ta đã quên áo choàng của ta." Tuyên Dương đứng trước mặt ta chậm rãi lên tiếng, giọng điệu của y vẫn thản nhiên.
Ánh mặt trời vào sáng sớm chiếu vào trên người y, ta chỉ cảm thấy chói mắt, thấy không rõ vẻ mặt của y.
Y cúi người bế ngang ta, từng bước một đi về.
Y không hỏi ta vì sao khóc, thậm chí khóc thành cái dạng này.
Ta vẫn rơi lệ không ngừng, nhưng cảm giác thân thể y căng cứng, giống như ẩn chứa cảm xúc gì đó.
Thẳng đến khi đi vào trong phòng, y mới đặt ta xuống, Hồng Đậu vừa lo lắng vừa hoài nghi nhìn ta, tính toán muốn theo vào, Tuyên Dương đã đóng cửa trước mặt nàng.
Tiếng cửa đóng làm trong lòng ta khẽ run lên, ta mím môi lấy áo choàng trên ghế đưa cho y.
"Chàng lấy đi, không phải chàng phải đi về nghỉ ngơi sao?" Theo bản năng, ta cảm thấy trong thân thể có một cơn khí lạnh đang xông lên, có một loại dự cảm xấu, gắt gao nhéo trái tim ta.
Ta biết y đang nhìn ta, mà ta lại không dám nhìn thẳng vào mắt y.
Dựa vào cảm giác quen thuộc trước kia, ta cảm giác được y có chuyện nói với ta, nhưng mà ta đoán không được y muốn nói cái gì.
"Chúng ta đều đừng đóng kịch nữa, Phượng Nhi." Y đột nhiên mở miệng, giọng nói như truyền đến từ một nơi xa xôi, đến trong tai ta.
Cái áo choàng trượt ra khỏi lòng bàn tay ta, kiện áo choàng này rơi trên mặt đất, trái tim của ta cũng rơi xuống theo nó.
Cả người ta như bị đóng băng, thế nào cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi đến trước mặt ta, ngẩng đầu - -
Ở trong phút chốc, ta như bừng tỉnh từ trong mộng, hung hăng bắt được tay y, kháng cự động tác của y.
Nước mắt không tốt lại chảy ra từ trong hốc mắt, sợ hãi tích luỹ trong lòng ta đạt tới cực điểm, dùng hết tất cả sức lực giằng co với y, ta không dám buông tay, ta sợ vừa buông tay tất cả đều sẽ kết thúc...
Nhưng sức lực của y lớn như vậy, trong con người đen luôn lạnh nhạt không gợn sóng kia giống như không nhìn thấy ta đang tuyệt vọng vũng vẫy – rốt cuộc y đưa tay kéo khăn che mặt xuống, một khắc này, ta giống như giao nữ bị sa lưới trong truyền thuyết, bị người lấy đi những chiếc vảy trên người, thừa nhận cơn đau như xé toạt.
"Chàng đã sớm biết rằng là ta?" Ta vô lực mở miệng, yếu ớt dựa vào bên cạnh bàn, mới chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã.
“Ừ.” Giọng nói của y bình tĩnh gần như lãnh khốc.
"Biết khi nào?" Yết hầu ta khô ráp, gian nan nói ra câu này.
"Cái đêm ta uống say muốn nàng." Lời nói của y, giống nhất thanh lợi kiếm, một chút đâm vào lồng ngực của ta.
"Chàng tháo khăn che mặt của ta?" Ta hỏi.
"Không có." Y lắc đầu, "Nàng không muốn để ta thấy dung mạo của nàng, ta sẽ không nhìn."
Y nhìn ta, sâu trong con ngươi như nước biển là muốn hủy diệt ta: "Là lúc nàng ngủ mê khóc nói, lần lượt nói - không cho chàng lại gọi ta là Uyển Nhi, vì sao không thể yêu ta."
Trong giây phút kia thế giới như yên tĩnh lại, ta nhìn gương mặt tuấn tú của y, nhìn đôi môi mỏng của y, cảm thấy tay chân rét run, cả người đều giống như tiến vào vết nứt vạn năm, ta tự cho rằng không chê vào đâu được, cuối cùng lại mua dây buộc mình, tự gây nghiệt không thể sống.
Ta không cách nào tưởng tượng được, mấy ngày nay y đối xử với ta thế nào, lại lấy tâm tình gì bao nuôi ta ở biệt viện này.
Đột nhiên, ta thấy nước mắt cũng ngừng chảy, chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
"Vì sao cho tới hôm nay chàng mới nói cho ta biết thật ra đã biết rõ ta là ai?" Mặc dù đáp án đã rất rõ ràng, nhưng ta vẫn hi vọng có thể xuất hiện khả năng cực kỳ bé nhỏ khác.
"Nàng biết nguyên nhân mà." Y nhìn ta, "Kỳ vọng của nàng với ta là cái gì, ta luôn biết, nhưng mà ta cũng đã sớm cho nàng đáp án... Ta chỉ có thể nói, ta xin lỗi. Từ sau đêm đó, một tháng này ta cũng đang lo lắng nên ở chung với nàng như thế nào, vốn, ta hi vọng giữa chúng ta có thể bình an không có chuyện gì, nhưng hiện tại xem ra tất cả đều quay về chỗ cũ."
Ta không thể kiềm chế được run rẩy, chậm rãi ngồi ở trên ghế kế bên - quả nhiên, là vì hôm nay ta nói sai một câu, mà hòa bình giả dối đều bị đánh vỡ.
- - ta xin lỗi.
Cho tới bây giờ, đáp án y cho ta chính là một câu như vậy.
Cũng ngày đại hôn của ta và Tạ Khâm, y đứng trước mặt ta bình tĩnh nói, mạo muội quấy rầy, thỉnh thứ lỗi. Xin lỗi vì không thể cho nàng một hôn lễ viên mãn.
Một cái tát đánh vào trên mặt y, đau lại là tay ta, trái tim ta.
"Vậy bây giờ, chàng định làm như thế nào?" Ta nhìn y, nhẹ giọng hỏi.
"Những lời này phải là ta hỏi nàng." Y đi đến trước mặt ta, thân hình cao lớn làm ta không thể không ngước lên nhìn y, "Trong lòng nàng không thoải mái, ta có thể không gọi tên trước kia của nàng, kêu nàng là Phượng Nhi, nhưng yêu cầu thứ hai... Ta làm không được."
Ta ngồi nguyên tại chỗ, thật lâu sau cũng không nói gì, cũng không động đậy, ta cảm thấy mỗi một phần trong thân thể bởi vì đau đớn quá độ mà bắt đầu chết lặng.
Ta chỉ lẳng lặng nhìn y, nhìn nam nhân làm ta tâm động mê muội, không phải y cố ý muốn đả thương ta, cũng không phải y vô tình từ nhỏ, mà là trong lòng y đã không có đường sống có thể giữ cho ta, là ta tự mình muốn đưa lên cửa để y giẫm lên làm ta thương tích đầy mình.
"Nói với ta, khi chàng phát hiện nữ nhân cùng qua đêm kia là ta, có phải rất hối hận hay không?" Ta hỏi y, lại cười đến dịu dàng mềm mại đáng yêu.
Y nhìn ta chằm chằm mi khẽ nhíu mày, hơi nhếch môi không nói gì.
Làm một người nam nhân khi đối mặt với câu hỏi của bạn lại lựa chọn im lặng, như vậy đáp án chính là những lời bạn không muốn nghe, y chỉ nhân từ không muốn nói dối.
"Yên tâm, ta sẽ không muốn chàng phụ trách, cũng sẽ không mượn điều này ép chàng cưới ta, ta không đáng thương đến tình trạng này." Ta chậm rãi đứng lên, nhìn y cười lạnh, "Nếu chàng đã biết ta là ai rồi, ta cũng không cần phải ở lại chỗ này làm chim hoàng yến chàng bao nuôi nữa."
"Tỷ tỷ, vì sao chúng ta phải chuyển ra?" Hồng Đậu do dự nhìn ta, rốt cuộc vẫn hỏi hoài nghi trong lòng ra, "Tỷ và Tuyên gia xảy ra chuyện gì sao? Còn có mặt của tỷ..."
"Mặt ta như thế nào?" Ta nhìn dung nhan không tỳ vết trong gương, "Khó coi sao?"
"Đương nhiên đẹp mắt!" Lực chú ý của Hồng Đậu bị ta dời đi, "Quả thực là Quốc Sắc Thiên Hương, nếu không phải trước đó tỷ che dấu dung nhan, khẳng định không thể thiếu trêu chọc ong bướm, hôm nay ta còn nghe nói trong thành có vài vị công tử xuất thân không tầm thường hỏi thăm tỷ đấy."
Ta cười nhẹ, lơ đễnh.
"Đi thôi." Thấy nàng cài trâm cho ta, ta đứng lên xoay một vòng ở trước gương, mới hài lòng cùng nàng ra cửa.
Trời mưa không ngừng, Hồng Đậu miễn cưỡng dựa sát vào ta, ta cẩn thận khẽ nâng làn váy.
Dọc theo đường đi, bất chợt có người ngạc nhiên nhìn ta, ta cũng không kinh ngạc, mẫu phi là đẹp nhất hậu cung, ta kế thừa dung mạo tao nhã của bà, có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân phụ hoàng cực kỳ yêu thương ta.
Từ sau khi chuyển ra khỏi biệt viện ở thành Nam, ta mua một tiểu viện ở cùng Hồng Đậu, trong khoảng thời gian này mỗi ngày ta chỉ đọc sách đánh đàn, gần như rất ít đi ra ngoài, Hồng Đậu là tiểu nha đầu tâm tư đơn thuần, cũng không hỏi nhiều, ta ở trong thời gian này, chậm rãi điều chỉnh đau lòng trong tim.
Hướng Vãn lâu.
Ta đi qua gian phòng náo nhiệt, được tiểu nhị dẫn lên lầu.
Thà rằng phụ mùa xuân, trái tim này vẫn luôn hướng về phía Vãn.
Ta nhìn hai hàng chữ như rồng bay phượng múa trên cột, trong lòng có chút cảm khái, không thể tưởng tượng được người chồng trước máu lạnh của ta cũng có một mặt dịu dàng như thế.
Khát nước ba ngày, ta cũng không phải một cái gáo nước của y, trong lòng y cũng rõ ràng.
Ta gọi mấy thứ đồ ăn và điểm tâm, nhìn ra được Hồng Đậu rất thích, sau đó ta lại gọi hai chén mì nước.
"Tỷ tỷ, ăn không hết, muội không chịu nổi nữa rồi." Nàng ấy nhịn không được mở miệng, bộ dạng buồn rầu vừa đáng yêu.
"Hôm nay là sinh nhật ta." Ta mỉm cười nhìn nàng ấy, ngược lại mình không có khẩu vị gì.
"Thật sự?" Hồng Đậu vui mừng trừng mắt to, "Tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ, cho dù no chết muội cũng phải ăn hết bát mỳ này."
Ta cười: "Hồ ngôn loạn ngữ, no chết ai đi theo ta?"
Ta sinh vào lúc Cốc Vũ (một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư), đúng là ngày lục bình sinh trưởng, gieo hạt cày bừa vụ xuân, phụ hoàng nói, đây là thời gian tốt, tuy rằng mưa triền miên, nhưng lại ẩn chứa hi vọng, đợi đến khi mây đen tan đi, đó là ngày xuân cây cỏ phát triển.
Ta ngẩng đầu nhìn sắc trời vẫn âm trầm ngoài cửa sổ, bên miệng nở nụ cười khổ... Muốn bao lâu, ta mới có thể đợi đến ánh mặt trời ấm áp ngày xuân?
"Vị cô nương này, có thể cho tại hạ biết tên cô nương không?" Giọng nói của nam nhân bỗng nhiên vang lên, đầu ta cũng không nâng, uống trà vào trong bụng.
Một chiếc quạt giấy nâng cằm ta lên, mạnh mẽ nâng mặt ta lên, ta lạnh lùng nhìn nam nhân y phục cao quý xa lạ trước mắt, không bỏ qua kinh diễm trong mắt gã, chỉ là vẻ bỉ ổi trên mặt gã làm ta cảm thấy ghê tởm.
"Cút "
Ta đưa tay đẩy cây quạt của y ra, chỉ phun ra một chữ.
"Ngươi bảo ta cút?" Người nọ nhìn sắc mặt ta thoắt xanh thoắt trắng, "Trong thành Hàng Châu này chưa có nữ nhân nào dám kêu bản đại gia cút!"
"Chưởng quầy." Giọng nói ta trong trẻo, gọi tới người ta muốn tìm, lễ phép mỉm cười với y, "Xin hỏi quý điếm có thể cam đoan cho khách nhân an tâm dùng bữa không?"
"Cô nương, đó là tất nhiên." Chưởng quầy nhìn ta cười nói, sau đó lão luyện ôm lấy bả vai nam nhân kia, kéo gã, "Mời thiếu gia..."
"Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ thật lợi hại." Đi ở trong hẻm nhỏ, Hồng Đậu sùng bái nhìn ta.
Ta không nói gì, chỉ khẽ cười, nếu nàng ấy biết ta là một công chúa có thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến, sợ là sợ đến lập tức ngất đi.
Trong màn mưa phía trước bỗng nhiên xuất hiện vài bóng người, song song mà đến.
Trong lòng ta thoáng qua cảm giác xấu, lại quay đầu lại, mặt sau cũng có ba người.
"Tỷ tỷ..." Hồng Đậu cũng cảm thấy được tình hình không đúng, giọng nói có chút run rẩy.
"Tiểu mỹ nhân, nàng chạy không khỏi lòng bàn tay ta." Giọng nói quen thuộc truyền đến, khuôn mặt của người nam nhân trong tửu lâu kia dần dần tới gần, "Ta xem bây giờ nàng có thể trốn được không."
Giọng nói của y biến mất ở dưới quyền của ta, ta miễn cưỡng lấy công phu sơ sài đối phó hai người xông lên, Hồng Đậu giúp ta đẩy người phía sau, lại bị bọn họ một cước đạp đến góc tường, ngã trên mặt đất không ngồi dậy được.
Một cái tát đưa tới, trong đầu ta ông ông, trên mặt nóng rát, khi cái tát thứ hai vang lên trên má phải ta, tầm nhìn của ta cũng bắt đầu mơ hồ, chỉ cảm thấy bị người gắt gao giữ chặt tay chân, trên người truyền đến tiếng xé rách quần áo, nước mưa lạnh lẽo dính trên da thịt ta, ta lạnh phát run, càng đau đến kêu không ra tiếng, bóng người lúc ẩn lúc hiện ở đỉnh đầu ta, hai bàn tay to buồn nồn vuốt ve trước ngực ta, ta dùng hết tất cả sức lực giãy dụa, nhưng ta không động được, khi cảm giác được thắt lưng quần áo bị nới ra, ta hoàn toàn tuyệt vọng, ta gắt gao cắn chặt môi, muốn khóc cũng khóc không được, tất cả đều lâm vào trong bóng tối... Mà ở trong bóng đêm khôn cùng, ta xem thấy một gương mặt tuấn tú... mới gặp người, trong đám đông chật chội ánh mắt của y như nước, ôn nhu mỉm cười như hoa nở tháng tư, gió thổi mây di chuyển, trong không khí có mùi hương nhàn nhạt...
Sau lưng truyền đến đau đớn do tảng đá đâm vào, hai chân cũng bị người hung hăng đè lại, ta cảm giác hương vị ngai ngái bật ra từ trong môi... Ta không sợ... Ta bắt buộc tự mình phong tỏa tất cả cảm giác, chỉ nhớ đến nụ cười và ánh mắt của người nào đó... Như vậy ta sẽ không sợ hãi nữa...