Vị Vãn

Chương 75: Ngoái đầu nhìn lại




Hóa ra đây là Mạc Bắc.

Mặt trời lặn ở nơi tận cùng của Đại Mạc, mây đỏ từ từ trôi đi, tiếng sáo tấu muộn, hồ cầm du dương. (hồ cầm: đàn nhị)

Gió to đập vào mặt, thổi bay khăn che mặt trên mũ, nhưng Vị Vãn lại cảm thấy trong gió có loại hơi thở quen thuộc, giống nhau nàng đã tới nơi này.

Chỗ hiện tại nàng đang đứng là ở một tiểu bộ lạc, bọn họ vây quanh hồ nước mà sống, tất cả các bộ tộc ở đây đều giống nhau, sống du mục.

"Cô nương, ngày mai nữ nhi của ta thành thân, không bằng cô nương ở lại tham gia." Nói chuyện, là đại thẩm của nhà nàng đang ngủ nhờ.

"Thật sao?" Vị Vãn kinh hỉ nhìn nữ tử xinh đẹp mang mặt xấu hổ đứng ở bên cạnh đại thẩm, "Ta nhất định tham gia hôn lễ của A Nhã."

Nàng đưa tay nhổ chiếc trâm cài tóc Phỉ Thúy trên đầu xuống đưa tới trước mặt các nàng: "Trên người ta cũng không có lễ vật gì, thôi thì lấy trâm này đưa cho A Nhã làm đồ cưới."

"Vị Vãn tỷ, sao muội lại không biết xấu hổ như vậy được..." A Nhã nhìn ra được chiếc trâm này rất quý, liên tục từ chối.

"Nhận lấy đi, làm một tân nương xinh đẹp." Vị Vãn cứng rắn nhét trâm cài trong tay nàng, cười trêu ghẹo nói, "Muốn cảm tạ ta, vậy thì nói về tân lang của muội cho ta nghe."

Gò má của A Nhã càng đỏ hơn: "Chàng là người làm ăn, năm trước chuyển đến Mạc Bắc, muội và chàng biết nhau trên chợ."

"Có phải rất anh tuấn không?" Vị Vãn nhíu mày cười.

"Cũng được ạ, ánh mắt chàng màu xanh, rất xinh đẹp." A Nhã nỉ non lên tiếng, không để ý vẻ mặt Vị Vãn bỗng nhiên cứng đờ, "Tuy rằng trên mặt chàng có sẹo, nhưng muội không quan tâm, muội cảm thấy rất tốt..."

Sau đó nàng ấy nói gì đó nữa, nhưng một chữ Vị Vãn cũng nghe không vào.

Chàng là người làm ăn đến Mạc Bắc vào năm trước.

Ánh mắt chàng có màu xanh.

Trên mặt chàng có sẹo.

Nàng kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ, cảm thấy cả trái tim chìm xuống, giống như muốn chìm đến một vực sâu không thấy đáy.

"Vị Vãn tỷ?" A Nhã kêu nàng một tiếng.

Nàng lấy lại tinh thần, trên mặt cố ra vẻ mỉm cười: "Nghe muội nói tốt như vậy, làm tỷ rất tò mò, y ở đâu, bây giờ tỷ phải đi chúc mừng tân lang mới được."

"Chàng ở phía tây hồ, cách nơi này không xa." A Nhã cười đáp, hoàn toàn không phát giác nàng khác thường.

Đợi đến khi Vị Vãn đi ra khỏi lều trại, nàng ấy mới nhớ tới bản thân còn chưa nói tên vị hôn phu cho nàng biết

"Tiểu đệ đệ, đệ có biết một thúc thúc có đôi mắt màu xanh, trên mặt có sẹo đang ở nơi nào không?" Vị Vãn giữ chặt một đứa trẻ đang đùa giỡn bên hồ hỏi, giọng nói có chút run rẩy.

Đứa bé nháy mắt mấy cái, chỉ về phía một chỗ.

Vị Vãn nhìn qua, có một nam nhân thân hình cao lớn ngồi ở trên bờ sông.

Hoàng hôn dần sâu hơn, nàng nhìn không thấy bộ dạng của y, nàng từng bước đi qua, dừng lại chỗ cách y không xa, lẳng lặng nhìn bóng lưng y.

Nói cái gì quay đầu quá khó khăn, nói cái gì quay đầu quá muộn, giờ khắc này đều đã vô dụng rồi... Tất cả đều đã không kịp.

Có lẽ đây là trừng phạt trên trời đối với nàng, trừng phạt sự yếu đuối của nàng, sự tự tôn buồn cười của nàng, sự ngoan cố và quật cường của nàng.

"Vì sao muốn thành thân cùng người khác?" Nàng chậm rãi hỏi bóng lưng rộng lớn kia, trong mắt hơi nóng tràn ngập, "Chàng đã nói không có khả năng luôn bị động chờ ta, chỉ cần ta suy nghĩ cẩn thận tất nhiên sẽ tìm chàng, nhưng mà vì sao chỉ một năm mà chàng cũng không đợi được?"

"Không được quay đầu, ta không muốn chàng nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của ta bây giờ!" Nàng khàn giọng khóc to, ngăn cản y xoay người, "Hàn Khâm, chàng là tên khốn kiếp! Đồ siêu lừa đảo! Nói cái gì thích ta, nói cái gì ‘Thà phụ mùa xuân, trái tim vẫn luôn hướng về phía Vãn’, đều là gạt người!

"Hiện tại nhìn thấy ta tới tìm chàng, chàng vui rồi chứ, không phải chàng muốn ta cam tâm tình nguyện sao, hiện tại ta cam tâm tình nguyện chạy đến nơi đây cho chàng chê cười ta, chàng thắng rồi, yêu chàng là chuyện buồn cười nhất trong cuộc đời ta, hiện tại ta bước đi, ta sẽ không bao giờ nhớ đến chàng nữa!"

"Cô nương, ta nghĩ cô nương hiểu lầm rồi." Rốt cuộc nam nhân bên hồ không kiềm chế được xoay người lại, "Ta muốn thành hôn đúng vậy, nhưng mà ta giống như không biết cô nương..."

Vị Vãn nhất thời ngẩn ra, chẳng quan tâm nước mắt còn đang chảy ra, ba chân bốn cẳng chạy vội tới trước mặt y – Đôi mắt màu xanh, vết đao, nhưng hoàn toàn là gương mặt nam nhân xa lạ.

Nàng xấu hổ đứng tại chỗ, cảm thấy trong đầu ông ông không thôi.

"Nàng đang làm gì đấy?" Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói lạnh lùng, quen thuộc mà khàn khàn.

Nàng chấn động cả người, không dám tin chậm rãi xoay người, trong bóng đêm, có người đang đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn nàng.

Giọng nói này, nàng sẽ không bao giờ nhận sai.

"Hàn đại ca, hóa ra là nàng tìm huynh." Nam nhân phía sau cười ha ha, "Ta đi trước một bước, đi xem A Nhã đã."

Mặt Vị Vãn như bị thiêu đốt, đây là lần bẽ mặt nhất trong cuộc đời nàng.

Âm thanh sàn xạc, là y bước từng bước một đi đến trước mặt nàng.

Nàng gần như có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của y, nhẹ nhàng phất qua cái trán của nàng, nhưng y lại không nói chuyện.

"Vừa rồi... Chàng đã nghe thấy rồi?" Nàng ỉu xìu hỏi, hận không thể ngất luôn trong giây phút này.

"Không có." Y nhàn nhạt đáp, "Nếu không thì nàng lặp lại lần nữa nhé?"

"Chàng..." Nàng cắn môi - y vẫn ác như vậy.

"A Nhã nói vị hôn phu của muội ấy có ánh mắt màu xanh, trên mặt có sẹo." Nàng xoắn ngón tay, kiên trì giải thích, "Ta tưởng là chàng."

Hàn Khâm hít một hơi thật sâu, nhẫn nại nhìn nàng: "Nơi này không phải là Trung Nguyên, dân tộc du mục có ánh mắt màu xanh rất nhiều, lại nói nam nhân lưu lạc ở bên ngoài, trên người trên mặt có sẹo cũng chẳng có gì lạ."

"Ngu ngốc, không bị người ta bán thật đúng là kỳ tích." Y không lưu tình chút nào tổng kết, lời nói lãnh khốc.

"Không có chuyện gì tại sao lại muốn bán ta?" Mấy ngày này bôn ba mệt mỏi, nóng lòng, cùng với ủy khuất lúc này chồng chất lên nhau, nước mắt nàng lại chảy ra, "Chính là chàng bắt nạt ta, trêu cợt ta, thiết kế ta, làm cho ta nhiều chuyện như vậy lại đột nhiên biến mất, Hàn Khâm chàng có gì đặc biệt hơn người? Không phải ta không muốn quên chàng, một năm qua mỗi ngày mỗi đêm ta đều kiếm việc cho mình, ta sợ dừng lại sẽ nghĩ đến chàng..."

Dáng vẻ rơi lệ của nàng không ngừng tiến vào trong mắt y, nhen nhóm nhiệt huyết ẩn sâu trong mắt y, cuối cùng lạnh lùng thối lui, y cúi đầu hôn nàng.

Môi mỏng nóng như bàn ủi, tham lam ôn lại tư vị ngọt ngào của nàng, theo tiếng ưm của nàng, y xâm chiếm càng sâu.

Hôn một cách bừa bãi mà mãnh liệt, làm Vị Vãn gần như không thở được. Y ôm như vậy, giống như muốn vui nàng vào trong thân thể mình.

Giờ khắc này, y đã đợi lâu lắm rồi.

Ánh trăng màu trắng bạc chiếu khắp vùng đất, y nhớ tới đêm gặp nhau ở đại mạc, nàng mặc bạch y cưỡi ngựa lướt nhẹ, cầm cung chỉ về phía y, trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt diễm. Hóa ra cách muôn sông nghìn núi, thời gian thấm thoát, y muốn chỉ là một chút ấm áp còn quý hơn vàng ở trong ngực nàng vào giờ phút này.

Trong doanh trướng, ánh nến nhu hòa.

"Trước kia chúng ta thật sự yêu nhau?" Vị Vãn chần chờ mở miệng, nhìn dung nhan lạnh lùng trước mắt, giờ phút này bị y gắt gao ôm ở trong ngực, nàng vẫn khó có thể tưởng tượng bản thân và người nam nhân lạnh lùng kiêu ngạo này sẽ có một thời gian bên nhau.

"Tuyên Dương nói cho nàng biết?" Thân thể Hàn Khâm cứng đờ.

"Không có, là bản thân ta nghe được đoạn nói chuyện của các người ngày ấy." Nàng đưa tay khẽ vuốt mi tâm cau chặt của y, "Chàng không muốn để ta biết, ta sẽ không hỏi, cũng không muốn biết, chàng chỉ cần hiểu, ta không phải bởi vì quá khứ mới bị chàng hấp dẫn, mà là hiện tại chàng làm ta cam tâm tình nguyện."

Ánh sáng trong con mắt dày đặc, y nâng cằm của nàng lên, nhìn chăm chú vào nàng: "Thực ra trước kia ta đối xử với nàng không tốt."

Vị Vãn nhíu mày: "Không tốt thế nào?"

"Ngay từ đầu tiếp cận là vì lợi dụng nàng, muốn nàng thành thân với người khác, nhiều lần nói với nàng là cho tới bây giờ ta đều không yêu nàng." Y bộc trực, giọng nói khàn khàn.

Nàng sững sờ, làm y có chút không yên.

"Ý của chàng là, chàng là nam nhân đã có thê tử?" Nàng suy xét trọng điểm, hoàn toàn lo lắng khác chuyện y đang nghĩ.

"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng đã sớm là người của ta rồi." Y bá đạo phản bác.

Lời nói rõ ràng của làm hai gò má Vị Vãn ửng hồng: "Vậy chàng muốn Tề Nhân Chi Phúc..." (ý chỉ cuộc sống giàu sang, nhiều thê thiếp)

"Tề Nhân Chi Phúc quỷ ấy." Y chịu không nổi trừng mắt nhìn nàng, "Nàng nghĩ rằng vì sao ta không lo làm một phò mã sung sướng lại chạy tới Hàng Châu tìm nàng?"

"Đúng vậy nhỉ, vì sao?" Nàng vô tội nháy mắt mấy cái, nhịn không được thở dài, "Hóa ra chàng không chỉ làm qua đại tướng quân, mà còn làm Phò mã gia nữa."

"Bởi vì ta yêu một tên đần độn." Y lạnh lùng mở miệng, "Nếu nàng không nghĩ ra, hiện tại đi còn kịp."

Vị Vãn ngạc nhiên trừng mắt nhìn y - lại biến thành khối băng lạnh nữa rồi.

"Này." Nàng gọi y, giọng nói mềm yếu, "Là thông minh, ta yêu chàng là chuyện thông minh nhất trong cuộc đời của ta."

"Không phải lúc nãy còn nói là chuyện buồn cười nhất sao?" Y không chút nào cảm kích.

"Vậy ta đi là được, dù sao chàng cũng không quan tâm mà." Nàng đứng dậy muốn rời khỏi.

Còn chưa bước ra nửa bước, cả người nàng đã bị một sức mạnh kéo về, bị y hung hăng ép vào trên giường.

"Nàng dám?" Y hổn hển, nghiến răng nghiến lợi thở khí ở bên tai nàng, "Nàng đừng hòng rời khỏi ta."

Nàng lại nở nụ cười, khẽ hôn lên môi của y, hai tay tinh tế chủ động ôm thắt lưng vững chắc của y.

"Nàng đang chơi với lửa đấy." Giọng nói của y càng khàn khàn, mang theo nguy hiểm ám chỉ.

Trong mắt sáng nhiễm lên ý cười nũng nịu, nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt màu xanh lộ ra ánh sáng của y, "Thì ta đang chơi với lửa mà."

Sau một lát, nàng đã bắt đầu hối hận những lời nàng nói.

Nụ hôn của y, dừng ở trên cổ nàng, mềm nhẹ tra tấn làn da mẫn cảm mềm mại của nàng, một đường xuống phía dưới, gây cho nàng huyễn hoặc vui thích.

Giống như chậm rãi thức tỉnh sau một giấc ngủ say trong mộng, đây là một giấc mơ ấm áp, nhiệt độ cơ thể của y giống một cái kén, bảo vệ nàng chặt chẽ, nàng run rẩy cuộn mình lại, ý đồ dùng hai tay che lại hình bóng của mình ở trong con ngươi của y.

"Sợ ta sao, Vãn Nhi?" Y cúi người, khẽ hôn vành tai trắng nõn của nàng.

Hô hấp của y, giống như ngọn lửa tội ác nhất trên đời, đốt lấy bả vai mảnh khảnh, tấm lưng uyển chuyển, eo không đủ một bàn tay của nàng.

Nàng lắc đầu, lệ quang trong mắt lóe ra.

Ngay sau đó nàng thở gấp ra tiếng, nhéo bả vai y, cảm giác cực nóng kia ngang nhiên tiến vào chiếm giữ tính mạng của nàng lần nữa, xuyên thấu qua linh hồn của nàng.

"Ta nhớ chàng." Nàng nhẹ nhàng nói ra một câu với y, thấy trong đôi mắt quen thuộc kia, nháy mắt tràn đầy tình cảm.

Cho dù đã quên tất cả, đã quên từng yêu y như thế nào, lại bị y thương hại như thế nào, cơ thể của nàng vẫn nhớ rõ rung động và nhiệt tình y gây ra cho nàng.

Ngàn dặm xa xôi, ngân hà tối tăm, nhất định là y đến vò nát hư không và cô đơn sâu trong đáy lòng nàng... Là y... Mà sinh mệnh của nàng, được triệt chứa đầy, hoàn chỉnh phong phú.

Tìm tìm kiếm kiếm, thà rằng phụ mùa xuân, chỉ là vì chờ một lần ngoái đầu nhìn lại.

Ngoài trướng, ánh trăng gương sáng ở đại mạc, bông tuyết rơi xuống, đọng trên hoa cỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.