Vị Rượu Trên Môi

Chương 48




Phim kết thúc lúc sắc trời đã tối, rạp chiếu phim vào thời gian cao điểm, vì để tránh bị fan hâm mộ nhận ra, hai người không nán lại rạp quá lâu, từ lối Vip đi thẳng trực tiếp ra hầm để xe.

Vốn kế hoạch của Dụ Kiêu là đưa Thích Vãn đi ăn tối, nhưng bọn họ ăn cơm trưa hơi muộn nên giờ không đói lắm, anh đành phải đưa Thích Vãn về nhà.

Trong không gian thu hẹp của xe thể thao, âm nhạc trữ tình vang lên chậm rãi, trên đường đi không ai nói chuyện.

Thực ra, bọn họ đều rất hưởng thụ thời khắc này, chỉ có hai người bọn họ.

Rõ ràng không mở điều hòa nhưng gương mặt Thích Vãn vẫn nóng lên, cô mở một bên cửa xe, gió đêm se lạnh thổi loạn tóc cô, nhẹ phẩy trên gương mặt.

Cô không lạnh, ngược lại toàn thân đều thấy dễ chịu.

Ước chừng còn khoảng 5 phút đi đường, Thích Vãn cảm thấy có chút khát, Dụ Kiêu không nói gì chỉ dừng đèn đỏ tiện thể xem đường đi.

Xe quẹo vài lượt rồi dừng ở ven đường, anh tháo dây an toàn cho Thích Vãn: “Đi thôi, chúng ta đi uống ít đồ.”

Thích Vãn xuống xe mới phát hiện anh vòng sang Lục Trung, đối diện đường cái có cửa hàng điểm tâm có ca cao nóng cô thích nhất.

Trong lòng cô bỗng thấy, nhếch miệng đi theo anh tới cửa hàng.

Trường học chưa khai giảng, ngoài cửa chỉ có một nhóm học sinh đang tụ tập đùa giỡn nói chuyện phiếm.

Bà chủ đang dạy con trai làm bài tập nghỉ đông, một đề toán đơn giản giảng ba bốn lượt đều không làm được khiến cô ấy tức giận không nhẹ.

Thấy có người đẩy cửa tiến vào, bà chủ chọc chọc con trai để cậu bé tự làm.

Lúc học trung học Thích Vãn là khách quen của nơi này, về sau lên đại học ngày nghỉ cũng đều sẽ tới đây mua mấy ly nên bà chủ nhận ra cô, vừa vào cửa đã chào hỏi nhiệt tình: “Lâu rồi mới thấy em đến, bây giờ chắc tốt nghiệp đi làm rồi chứ!”

Thích Vãn gật đầu hàn huyên cùng bà chủ vài câu, vừa chỉ chỉ bảng giá, hỏi Dụ Kiêu: “Anh uống gì?”

Dụ Kiêu nhìn chốc lát, nhẹ giọng: “Giống như em đi.”

Anh vừa nói, mấy cô bé học sinh nói chuyện trời đất bên cạnh lập tức nhìn qua, nhìn chằm anh chốc lát, cảm thấy anh rất quen nhưng vì đội mũ và mang khẩu trang nên khó xác định.

Bị người nhận ra sẽ rất phiền phức, Dụ Kiêu trả tiền rồi lấy cớ ra ngoài gọi điện thoại, để Thích Vãn chờ ở quầy bar.

Bà chủ vừa pha chế đồ vừa nói chuyện phiếm cùng Thích Vãn, hướng ánh mắt ra cổng: “Bạn trai em hả? Đẹp trai nha!”

Thích Vãn quay đầu nhìn thoáng qua dáng người cao lớn dựa xe thể thao, mỉm cười nói: “Chị không thấy mặt anh ấy, làm sao biết anh ấy đẹp trai?”

Bà chủ cũng là người khéo léo, nói chuyện chuyên chọn những câu người ta thích nghe, không phải cô ta nhìn chuẩn người mà bởi vì cô ta biết học sinh tốt nghiệp Lục Trung gia đình đều không đơn giản.

Thích Vãn từ nhỏ đã hoạt bát nhất trường, đàn ông cô tìm nhất định sẽ không kém.

Hai người hàn huyên một hồi, hai cốc ca cao đã làm xong, Thích Vãn bưng ca cao nóng băng qua đường, đưa cho Dụ Kiêu.

Nơi này cách ngõ Bắc Môn không xa, trong ngõ cũng không tiện dừng xe, hai người vai kề vai đạp lên bóng đêm đi bộ về nhà.

Cửa hàng ven đường mở nhạc lãng mạn khiến cô liên tưởng đến mùa đông năm đó, tình cảnh lần đầu tiên gặp anh.

Thích Vãn đụng cánh tay Dụ Kiêu một cái, hỏi: “Hey, vì sao ngày đó anh lại giúp em?”

“Ngày nào?”

“Chính là ngày lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đó! Vì sao anh giúp em? Ở chung với anh lâu như vậy, em chắc chắn anh không phải loại người thích xen vào việc người khác.”

Dụ Kiêu yên lặng, khóe miệng từ từ nhếch lên.

Vì sao lại ra tay giúp cô ư?

Thời gian trôi qua quá lâu, anh cũng không nhớ nổi vì sao.

Trong ấn tượng của anh chỉ có ánh mắt không sợ trời không sợ đất của cùng hành động giội ly ca cao nóng về phía tên lưu mạnh kia.

Nhưng có một số việc chính là như vậy, bạn không rõ tại sao mình lại làm, nhưng một lần gặp gỡ đủ thay đổi một cuộc đời.

Anh trầm ngâm: “Ừm, có thể là cảm thấy cô bé này quá ngốc, hất đồ uống vào người khác, kết quả dính nửa cốc lên người mình.”

Thích Vãn: “…”

Anh nói gì cơ? Ngốc? Chẳng lẽ không phải tuổi trẻ hoạt bát đáng yêu ôn nhu hào phóng mỹ lệ làm rung động lòng người sao?

Cô uy hiếp nói: “Em nói cho anh biết, hôm nay dì cả em tới, tình tính rất nóng nảy đấy! Em cho anh thêm một cơ hội nói lại, không đúng em sẽ ‘tiễn’ ly ca cao nóng cho anh đấy!”

Dụ Kiêu cười nhẹ: “Anh nhớ trước kì nghỉ dì cả của em vừa đi.”

Thích Vãn: “…”

“Em không muốn nói chuyện với anh nữa!”

Cô quả thực bị chọc tức phát điên, lườm anh một cái rồi bước nhanh về phía trước.

Phía trước là ngã tư đường, mấy ngày nay đèn xanh đèn đỏ bị hỏng, dòng xe cộ rất loạn.

Thích Vãn không quan tâm xông về phía trước, suýt nữa va vào một chiếc xe minibus.

Dụ Kiêu nhanh chóng kéo cô về phía mình, hai bàn tay đan nhau vào siết chặt các ngón tay cô.

Anh gõ đầu Thích Vãn một cái: “Nhìn đường.” Anh dắt cô xuyên qua vạch kẻ đường, đi trên lối đi bộ cũng không buông tay ra.

Lòng bàn tay Thích Vãn nóng hổi, nhịn không được nghiêng mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người.

Hóa ra trên thế giới này có thứ còn ngọt ngào hơn ca cao nóng, đó chính là bạn yêu một người, vừa hay người đó cũng yêu bạn.

———-

Lúc đến đầu ngõ, nửa ly ca cao chưa uống hết trong tay Thích Vãn kia cũng lạnh hết, cô mượn cớ ném ly vào thùng giác, buông tay anh ra.

Cô vuốt tóc, nói: “Có muốn vào ngồi ngồi một chút không, ông bà em cũng lâu rồi chưa gặp anh.”

Dụ Kiêu cười nhạt lắc đầu, bàn tay ấm áp xoa đầu cô: “Không được, hôm nào anh lại tới thăm hỏi.

Không còn sớm nữa, em vào trước đi.”

Thích Vãn buồn buồn “à” một tiếng, vừa nghĩ tới phải cùng anh tách ra mấy ngày lại thấy vô cùng mất mát.

Trong cửa lớn Thích gia nhô ra một cái đầu nhỏ, em trai họ của cô đang trốn sau cửa, trông thấy Thích Vãn liền vui mừng hớn hở hét lớn vào trong nhà.

“Mẹ ơi! Mợ ơi! Chị họ hẹn hò về rồi___”

Thích Vãn choáng váng, nhìn Dụ Kiêu: “Vậy em về đây.”

“Ừm.” Dụ Kiêu cười nhìn cô: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Dụ Kiêu lẳng lặng đứng dưới đèn đường, đợi đến khi Thích Vãn vừa bước vừa quay đầu bước vào cửa đại viện nhà mình, anh mới quay người trở về.

Em họ hô lớn như thế toàn ngõ cũng nghe thấy được, thành công thu hút sự chú ý của Đinh Văn Sơ và Thích Yên Nhiên.

Thích Vãn vừa vào cửa đã bị hai người phụ nữ mặc áo ngủ nhung tơ vây quanh, hỏi thăm hôm nay cô xem mắt thế nào.

Đinh Văn Sơ: “Thế nào thế nào? Con với Dụ Kiêu đi đâu vậy? Chơi vui không?”

Thích Vãn cởi giày cao gót, xoa bắp chân mỏi nhừ, trả lời qua loa: “Dạ…tạm được.”

Thích Yên Nhiên: “Cái gì gọi là ‘tạm được! Hai đứa ở chung thế nào! Cháu có cảm giác với cậu ta không, có khả năng phát triển tiếp không?”

Thích Vãn gãi gãi cổ: “Cảm giác thì…có, nhưng anh ấy là minh tinh, con gái thích anh ấy nhiều lắm.”

Đinh Văn Sơ ngược lại thanh minh cho Dụ Kiêu: “Ai nha! Những người kia đều là fan hâm mộ, loại thích đó không giống! Mẹ nói cho con, về mẹ đã điều tra Dụ Kiêu rồi, nổi tiếng nhưng đời sống rất tốt, xuất đạo lâu như vậy cũng chưa có scandal xấu nào.”

Thích Vãn: “Hình như mẹ rất hài lòng với anh ấy?”

“Đương nhiên rồi, con cảm thấy điều kiện nó không tốt sao? Người ta muốn nhan sắc có nhan sắc, sự nghiệp có sự nghiệp, sau lưng cậu ta còn có tập đoàn Dụ thị! Ban nãy mẹ nghe bà con nói mới biết, trước kia cậu ta cũng ở đại viện, hai đứa quen biết nhau từ bé! Thanh mai trúc mã đó, tốt bao nhiêu!”

Thích Vãn nghe thấy mẹ mình nói từ này muốn trợn trắng mắt, ở trong mắt Đinh Văn Sơ, rốt cục cô có bao nhiêu thanh mai trúc mã đây?

Cô ho một tiếng: ” Trước kia con và anh ấy ở đại viện cũng gặp qua vài lần, không phải rất quen.”

Vừa dứt lời, bà nội Thích đeo kính lão mở cửa phòng ra: “Ai nói! Trước kia không phải cháu suốt ngày chạy sang Hướng gia hả? Còn thân quen với bà cụ Hướng bên nhà đó, bà làm đồ ăn gì con đều mang sang đó!”

“…”

Bà nội, bà có thể đừng vạch trần cháu không chút lưu tình vậy không! Bà để cháu diễn một hồi kiếm cho bà cái giải Oscars mang về không tốt sao!

Về sau được trưởng bối trong nhà thuyết phục tập thể, Thích Vãn cuối cùng đành phải ‘miễn cường” bày tỏ đồng ý qua lại.

Hai ngày sau, mỗi ngày ở Thích gia từ 60 tuổi cho tới đứa nhóc 14 tuổi đều nhắc Dụ Kiêu dài Dụ Kiêu ngắn bên tai cô, trong TV phát đi phát lại phim Dụ Kiêu.

Thích Vãn kể hết những chuyện này cho Dụ Kiêu nghe, người đàn ông kia vô cùng đắc ý, ngày hôm sau lại không báo trước thình lình xuất hiện trước cửa Thích gia.

Anh mang đến không ít quà, nói là đến thăm hai ông bà Thích gia, nhưng Đinh Văn Sơ và Thích Yên Nhiên vẫn dùng ánh mắt mập mờ nhìn về phía Thích Vãn, cười đến không ngậm miệng được.

Anh đến vào giờ cơm, bà nội Thích đã chuẩn bị cả bàn thức ăn ngon mời anh, cả nhà vui vẻ hòa thuận.

Ông nội Thích còn lôi kéo Dụ Kiêu uống rượu, thật giống như bọn họ đã sớm chắc chắn người này là con rể/cháu rể vậy.

Còn đứa em họ như ảo thuật gia lôi ra một đống bưu thiếp in ảnh anh muốn anh kí tên, còn nói: “Dụ Kiêu ca ca, anh mau cưới chị họ em nhé, vậy em có anh rể là minh tinh rồi! Bạn học em nhất định rất ghen tị!”

Thích Vãn thiếu chút bị làm sặc, gương mặt đỏ bừng.

Mấy người lớn trong nhà cười hì hì giảng hòa, nói em họ tuổi còn nhỏ, đừng chấp con nít nói chuyện.

Dụ Kiêu cười mà không nói, đưa cho Thích Vãn một ly nước.

Nói đến chủ đề minh tinh, Đinh Văn Sơ thuận thế hỏi công việc Dụ Kiêu: “Dụ Kiêu à, làm diễn viên các cháu mỗi ngày quay phim hẳn là rất mệt mỏi đúng không? Lịch trình của cháu có nhiều không? Có phải là không có thời gian ở Đế đô à?”

Đây cũng là vấn đề bà lo lắng nhất, nghệ sĩ công việc quá bận, coi như về sau hai người cùng một chỗ cũng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm khó tránh khỏi xảy ra vấn đề.

Dụ Kiêu trả lời: “Vâng, khá bận ạ.

Hiện nay còn có một bộ phim chưa quay xong.”

Anh buông bát đũa xuống, bỗng nhiên trịnh trọng nói: “Dì à, có chuyện cháu muốn hỏi ý kiến của dì.

Mấy ngày nữa có liên hoan phim điện ảnh Bách Nạp ở nước ngoài, cháu muốn đưa Tiểu Vãn cùng đi, không biết dì có đồng ý không?”

Thích Vãn sững sờ, thấp giọng hỏi: “Phim gì, sao em không biết?”

Còn phim được đề cử, Đường Gia cũng không nhắc tới với cô.

Dụ Kiêu: “Ừm, quay năm ngoái, mới vừa nhận được thông báo của đạo diễn nói lọt vào đề cử rồi.”

Đinh Văn Sơ nghe xong càng vui vẻ hơn: “LHP Bách Nạp ư! Rất lợi hại!” Bà huých cánh tay con gái: “Con đi cùng Dụ Kiêu đi, con chưa được tham dự LHP bao giờ, thêm cơ hội tốt!”

Ông nội Thích cũng nói: “Liên hoan phim tốt! Đi cho thấy việc đời, thuận tiện còn có thể giải sầu một chút! Không cần Tiểu Vãn gật đầu, ông là ông nội nhận lời thay nó! Nhưng mà Dụ Kiêu, cháu nhất định phải đảm bảo an toàn cho con bé, ông chỉ có một đứa cháu nội này thôi.”

Dụ Kiêu nhìn Thích Vãn nở nụ cười: “Tất nhiên ạ.”

Thích Vãn không lên tiếng, cúi đầu húp canh.

Cô là trợ lý Dụ Kiêu, vốn chính là phải đi làm việc, nhưng người nhà dường như đều cho là cô đi nghỉ phép vậy đấy.

Ngày xuất phát, sáng sớm Đinh Văn Sơ đã thúc giục con gái còn đang nằm ỳ trên giường dậy thu xếp hành lý.

Vốn dĩ không thích con gái chạy lung tung bên ngoài, nay lại ước gì cô ra ngoài sớm một chút, còn căn dặn cô phải mặc quần áo xinh đẹp, hành trình mệt mỏi cũng không được quên ăn mặc bản thân.

Thích Vãn vén chăn lên tuyệt vọng nhìn trần nhà.

Mẹ à! Mẹ tỉnh lại đi! Con đi làm việc, mẹ còn tưởng con đi du lịch sao! Trên thế giới này có ông chủ tốt như vậy sao!

Mà sự thực là, ông chủ Dụ Kiêu này có được hay không Đinh Văn Sơ không biết, nhưng anh làm con rể nhất định là tốt!

Buổi chiều, Dụ Kiêu tự mình lái xe thể thao tới đón Thích Vãn đi sân bay, giúp cô xách hành lý mở cửa xe, quan trọng hơn là lần này anh lại tặng cho Đinh Văn Sơ và Thích Yên Nhiên trọn bộ mỹ phẩm dưỡng da.

Đinh Văn Sơ vui vẻ đến mức chỉ muốn về nhà cầm hộ khẩu để hai người đi lĩnh chứng càng sớm càng tốt.

Xe chạy ra khỏi đại viện, Thích Vãn nhìn từ kính chiếu hậu thấy Đinh Văn Sơ không nỡ vào nhà, hừ lạnh một tiếng: “Mẹ em thật sự là bị anh mua chuộc rồi.”

“Vậy còn em?” Dụ Kiêu đánh tay lái hỏi.

“Cô nhỏ em nói, muốn em đoạn đường này cẩn thận quan sát anh, nhất định phải đồng ý thận trọng.”

Thực ra tối hôm qua Thích Yên Nhiên nói một tràng với cô, có căn dặn cũng có chỉ chiêu, nói tới nói lui đơn giản hai chữ—- đồng ý.

Dụ Kiêu nhếch môi cười cười, không hỏi thêm an tâm lái xe.

Tham gia liên hoan phim nước ngoài là chuyện lớn, lần này Đường Gia ngoại trừ tự mình đi cùng còn mang theo hai người có năng lực trong phòng làm việc, Bàng Khang Khang cũng dẫn theo học trò.

Đế đô đi Bách Nạp không có chuyến bay thẳng, một đoàn người từ Đế Đô bay đến Paris, lại ở Paris quá cảnh tới Lochness, sau đó thuê xe đi mất 15 tiếng mới đến Bách Nạp, xương cốt Thích Vãn đều sắp tan ra từng mảnh rồi.

Thời gian gấp gáp, bọn họ không kịp làm gì đã bị Đường Gia dẫn đi giao tài liệu, đổi giấy chứng nhận tham gia liên hoan phim.

Liên hoan phim Bách Nạp không công khai bán vé vào cửa, không có thư mời thì rất khó vào.

Mỗi người ra vào bao gồm cả truyền thông và người xem đều cần giấy chứng nhận.

Đường Gia đặt trước khách sạn cho mọi người, mỗi người một phòng đơn, mọi người trở lại khách sạn đã là mười một giờ đêm.

Ngày hôm sau chính là nghi thức khai mạc liên hoan phim, là một trận ác chiến phải đánh.

Thể xác tinh thần đều mệt mỏi, Thích Vãn nằm lăn xuống giường, một đêm không mộng mị.

Chú thích của tác giả: Liên hoan phim Bách Nạp là tác giả tự biên đạo, tham khảo LHP Cannes và LHP Berlin, nhưng chi tiết cũng không nghiên cứu kĩ, dù sao tác giả cũng chưa được đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.