Vì Người Trí Trí Trở Về

Chương 50: Đại kết cục




Về điểm này Trí Trí cũng thật sự không ngờ đến! Vậy cũng có nghĩa là Ngụy Thiệu Viễn từ sớm đã vạch xong kế hoạch rồi sao, muốn đem Hướng Đông Lãnh đuổi ra ngoài sớm?

Khó trách lúc trước bọn họ đều kín miệng, nói quyết định này có liên quan đến bí mật thương nghiệp. Bây giờ xem ra, nếu đã giải quyết tận gốc, mỗi một bước đi đều phải cẩn trọng, lỡ như để lời đồn truyền ra khiến đối phương có sự chuẩn bị vậy chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

Mặc dù từ khi bắt đầu cô đã có những hoài nghi và khó hiểu, nhưng vẫn may, cô lựa chọn tin tưởng Ngụy Thiệu Viễn.

Chung Hướng Vãn đẩy laptop cá nhân của mình đến trước mặt cô: “Hợp đồng bản quyền lúc trước em ký đã rơi vào trong tay bọn chị. Chị đã nói chuyện với nhà sản xuất, bọn họ có ý định mở rộng tác phẩm của em, em có thể suy nghĩ về việc có muốn gia nhập vào đoàn biên kịch hay không. Có tác giả chính tham gia thì chi tiết trong kịch bản gốc sẽ được giữ lại càng nhiều, việc này cũng giúp đỡ cho việc bán bản quyền các bộ phim truyền điện ảnh của em sau này!”

Cơ hội như vậy, mấy tháng trước, Trí Trí đến nghĩ còn không dám nghĩ. Cô rất cảm kích Chung Hướng Vãn: “Chị Vãn, chị vì em làm nhiều việc như vậy, em cũng không biết nên cảm ơn chị như thế nào!”

“Đều là bạn bè thân thiết, khách sáo cái gì chứ! Chị đã nói lâu rồi, em rất có tiềm năng, đây đều là kết quả của nỗ lực bản thân em!”

Từng món ăn được bưng lên, Chung Doãn cầm nĩa: “Tôi nói này, hai người đừng khách sáo qua lại nữa, nhân lúc đồ ăn còn nóng thì ăn đi, ăn xong rồi dắt tôi đi nhìn cố vấn mới của cô nữa?”

“Thật vậy sao, hôm nay có thể đi không?”

“Tất nhiên là thật rồi, dù sao bệnh viện cũng ở gần đây, chọn ngày không bằng gặp ngày, lần sau không cần phải đi nữa.”

Trí Trí vừa nghe tinh thần liền phấn chấn, nhưng khẩu vị vẫn không được tốt, đồ ăn còn thừa rất nhiều, ăn không hết được, chỉ có thể ăn được một ít ô mai chua, không ngờ lại hợp khẩu vị vậy nên cô đã ăn hết toàn bộ.

Chung Doãn là ngôi sao đang lên nên không tiện lộ mặt, Chung Hướng Vãn vốn dĩ muốn để anh về trước, còn cô sẽ đi cùng Trí Trí đến bệnh viện gặp vị bác sĩ kia. Nhưng cho dù nói gì anh vẫn nhất quyết đòi theo, thà bịt kín mít như cái bánh chưng cũng nhất quyết phải theo sát hai người.

Trí Trí nói thầm: “Còn trêu ghẹo người khác hay ghen, nhưng bản thân mình cũng hay ghen như vậy…”

“Em nói gì thế?”, Chung Hướng Vãn hỏi cô.

“A, không có gì không có gì.”, cô vội vàng xua tay: “Chỉ là cảm thấy cậu ấy rất giống Sean, không hổ là chú cháu ruột.”

Chung Hướng Vãn mỉm cười: “Đúng vậy, chị cũng thấy thế, ở một vài phương diện bọn họ quả thật rất giống nhau.”

Bởi vì đã gọi điện thông báo trước, bác sĩ Tề hiện đang ở phòng trực ban lướt điện thoại chờ bọn họ.

“Bác sĩ Tề!”, Chung Hướng Vãn gõ cửa bước vào giới thiệu với anh: “Đây là Giang Trí Trí, là tác giả mạng mà lúc trước gọi điện thoại tôi đã đề cập qua với anh, muốn nhờ anh giúp đỡ cô ấy sưu tầm một chút tài liệu để viết bài.”

Người ngồi trên ghế đứng dậy, bắt tay với Trí Trí: “Chào cô, tôi là Tề Huy. Còn 5 phút nữa là hết giờ nghỉ trưa của chúng tôi, buổi chiều tôi vẫn ở bệnh viện, cô có thể đi theo tôi, có gì thắc mắc đều có thể hỏi.”

Trí Trí bị hiệu quả làm việc đáng kinh ngạc của bọn họ làm sợ ngây người: “A, buổi chiều hôm nay có thể bắt đầu rồi sao? Được… được chứ!”

Tề Huy lấy một chiếc áo bác sĩ ném cho cô: "Cô nên mặc trang phục bác sĩ khi ra vào bệnh viện. Tôi đang hướng dẫn vài sinh viên thực tập, cô hãy đi cùng họ, cô nên đem theo một cuốn sổ tay, viết ra những điều cô thắc mắc, đừng hỏi ngay tại chỗ!”

Anh ấy nói quá nhanh, cô cũng chỉ có thể trả lời: "Yes sir!"

Đêm đó, Trí Trí chưa đợi được Ngụy Thiệu Viễn trở về đã ngủ gục trên bàn làm việc.

Khi Ngụy Thiệu Viễn trở về thấy máy tính của cô vẫn chưa tắt, cô nằm đè lên những ghi chú ý tưởng vẫn còn dang dở, có vẻ cô đã ngủ quên trước khi hoàn thành những gì mình định viết hôm nay.

Tư thế của cô không mấy thoải mái, anh muốn cúi người ôm cô cũng không được, chỉ đành đánh thức cô dậy: "Trí Trí, dậy đi lên giường rồi ngủ tiếp."

Cô phải cố gắng lắm mới có thể mở mắt ra được, cô mơ hồ nhìn Ngụy Thiệu Viễn, "Ưm, trời sáng rồi sao?"

"Không phải, trời còn chưa sáng, nhưng em không thể ngủ ở đây!"

Cô gật đầu, đứng thẳng dậy, khoác tay anh, cuối cùng anh cũng có thể ôm cô vào lòng, để cô làm nũng trong lòng: “Mấy ngày nay em mệt mỏi quá rồi, ngồi xuống cũng có thể ngủ được. "

Đúng vậy, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, mí mắt nặng trĩu tự động khép lại, nặng tới mức cô không chống lại được.

Mấy ngày nay cô cùng bác sĩ Tề quanh quẩn trong bệnh viện, thật sự thu hoạch được khá nhiều điều, tất cả đều ghi vào sổ, hôm nay đang định tổng hợp lại, ai ngờ vừa viết được một nửa liền ngủ gật.

Gần đây, chế độ ăn uống, ngủ nghỉ của cô khá đều đặn, sao cô lại dễ mệt mỏi như thế, chẳng lẽ sức khỏe của cô có vấn đề rồi sao?

Ngụy Thiệu Viễn nhanh chóng tắm xong, thay quần áo bước ra ngoài, cô đã ngủ say trên giường rồi.

Anh khẽ vuốt mặt cô, giúp cô đắp chăn, thấy máy tính của cô chưa tắt, anh xuống giường giúp cô tắt máy tính, nhân tiện thu dọn những ghi chú và giấy tờ cô trải ra bàn.

Anh thề rằng anh không cố ý theo dõi nội dung ghi chép của cô, chỉ vô tình liếc nhìn, lại phát hiện ra rằng tất cả những gì cô ghi lại dường như đều liên quan đến bệnh viện.

Kết hợp với việc mấy ngày nay cô ấy đi sớm về muộn, chẳng lẽ là cô ở bệnh viện sao?

Còn có chữ "Tề" thường xuyên xuất hiện trong ghi chép của cô, hình như là một bác sĩ, rõ ràng không phải là chuyên gia lớn tuổi mà anh đã giới thiệu cho cô, là người cô gặp ở bệnh viện sao?

Anh tràn đầy sự nghi ngờ, nhưng khi nhìn xuống người nằm đang trong vòng tay mình, hoàn toàn không có sự phòng bị với người bên cạnh mà ngủ say, bao nhiêu câu hỏi trong đầu anh đều không muốn nghĩ nữa.

Anh hôn lên mặt cô, quên đi, cứ để cô làm việc cô muốn, cô luôn tin tưởng những quyết định của anh, ủng hộ sự nghiệp của anh, thu thập tư liệu để viết bài là công việc của cô, anh không có lý do gì để can thiệp.

Chỉ cần cô không quá mệt mỏi, từ khi nhập viện, điều anh lo lắng nhất chính là thân thể của cô, chỉ cần cô có sức khỏe tốt thì mọi chuyện khác đều vui vẻ chấp nhận với cô.

Gần đây do sự sát nhập giữa các công ty, còn có ân oán với Hướng Đông Lãnh, tập đoàn Ngụy thị có nhiều biến động. Ngụy Thuận Lễ gọi anh đến công ty để nói vài câu, nhưng gọi mấy lần anh đều không đi, hôm nay nghe điện thoại của bà nội, hình như cũng là muốn anh về nhà một chuyến, vì vậy ngày mai anh phải đi vậy.

Bà nội thực ra rất hiểu anh, biết anh đang né tránh điều gì, bà vỗ ngực nói rằng bà có thể nói chuyện với cha anh, việc của công ty thế nào bà sẽ không quản, nhưng bà sẽ không bỏ qua việc chung thân đại sự của anh hay khiến anh xấu hổ.

"Bà thích con bé Trí Trí, nếu ba con không đồng ý con cứ đến gặp bà!"

Không biết từ khi nào bà lão nhìn ra được bọn họ là một đôi, có thể Chung Doãn đã nói cho bà biết. Chẳng qua có sự bảo đảm này, trong lòng anh vẫn có một chút lo lắng, ba nhất định sẽ nói với anh về chuyện này, vậy thì cứ đối mặt đi, phải cho gia đình một câu trả lời thỏa đáng.

Ngụy Thiệu Viễn giao phó xong việc công ty liền cùng Bạch Tuấn Kỳ đi tới tòa nhà tập đoàn Ngụy Thị. Thư ký của Ngụy Thuận Lễ là người đã đi theo ông hơn 10 năm, thấy Ngụy Thiệu Viễn liền vội vàng nghênh đón: “Ngụy tiên sinh, Ngụy tổng đang họp, mời ngài đến phòng làm việc đợi một lát.”

“Được, không vấn đề gì.”

“Nhưng mà vẫn còn một người…”

Anh đã quen thuộc với từng đường đi nước bước của văn phòng Ngụy Thuận Lễ, hoàn toàn không cần người dẫn đường, vì thế vẫn chưa nghe thư ký nói xong.

Kết quả là đẩy cửa vào liền nhìn thấy bên trong có một người khác đang ngồi.

Dáng vẻ bình tĩnh như Ngụy Thiệu Viễn cũng phải kinh ngạc khi nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên ghế giám đốc điều hành với vẻ đoan trang, đang loay hoay với những món đồ trang trí bằng đồng trên bàn: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

Bạch Tuấn Kỳ đứng bên cạnh dường như muốn rớt cằm - đây là mẹ của sếp sao? Chính là người phụ nữ trong truyền thuyết đã thu phục được trái tim của lão Ngụy Tổng rồi bỏ đi, khiến cho ông ấy nhớ thương hơn hai mươi mấy năm sao?

“Rất kỳ lạ sao? Không có ai quy định mẹ không thể về nước, con trai của mẹ vui đến quên đường về, mẹ nhớ nó lại không thể về nước thăm sao?”, Thành Tố Linh ngẩng đầu: “Mấy đứa ngạc nhiên đủ chưa, nếu đủ rồi thì đóng cửa lại, tốt xấu gì đây cũng là phòng làm việc của ba con.”

Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, vừa nhìn đã được mở mang kiến thức. Bạch Tuấn Kỳ rất có tâm mà hạ giọng hỏi: “Ngụy tổng, tôi ra ngoài đợi trước, hai người nói chuyện.”

Mau nhanh đến tiếp đón Thái Hậu đi, những việc khác đều không quan trọng nữa.

Ngụy Thiệu Viễn ngồi xuống ghế đối diện, giữa mẹ con hai người có cái bàn gỗ nhỏ.

Anh đã hồi thần trở lại: “Con không phải nói mẹ không thể đến, nhưng mà sao không nói với con một tiếng để con đi đón mẹ?”

“Miễn đi, đám người các anh ai cũng bận nên tôi tự mình đi là được rồi, muốn đi đâu thì đi đó.”

“Bây giờ mẹ đang ở đâu?”

“Khách sạn, còn có thể ở đâu nữa? Anh sẽ không nghĩ là tôi đến nhà họ Ngụy chứ?”

“Dạ không…”

“Hay là mẹ sang chỗ con ở? Con không phải đang ở một mình sao, nhất định không bất tiện lắm!”

Ngụy Thiệu Viễn không nói gì chỉ ho nhẹ một cái.

“Không tiện sao?”, vẻ mặt Thành Tố Linh như đã hiểu tất cả, cười hỏi: “Ở cùng với bạn gái sao? Mẹ của con là người từng trải, có gì xấu hổ cứ nói với mẹ.”

“Mẹ, mẹ đang ở khách sạn nào? Con đến nhà hàng gần đó đặt bàn, mời mẹ ăn một bữa cơm!”

Thành Tố Linh mỉm cười: “Chu đáo tới vậy à, nhưng mẹ đâu phải người dễ bị mua chuộc bằng đồ ăn ngon chứ?”, dừng một lát lại nói: “Mẹ ở khách sạn Tứ Quý, gần đó có món gì ngon không?”

Ngụy Thiệu Viễn cười: “Để con sắp xếp, chỉ hai người chúng ta thôi sao?”

“Con muốn dẫn thêm cấp dưới à?”

“… Ý của con là, mẹ có muốn ăn cùng ba không?”

Thành Tố Linh ừm một tiếng, cũng xem như là miễn cưỡng đồng ý.

Trong lòng Ngụy Thiệu Viễn đã có dự tính.

Khi mẹ anh và ba anh- Ngụy Thuận Lễ vẫn còn ở bên nhau, lúc ấy họ mới ngoài đôi mươi, lại thiếu kinh nghiệm xã hội, hoàn toàn không nghĩ đến đối phương là người đã có gia đình. Lúc ấy vợ trước của ba anh mắc bệnh nan y, tình cảm vợ chồng quả thực vẫn luôn không tốt, nhưng muốn mở miệng ly hôn giữa tình hình vậy thực sự là quá mất tình nghĩa, thế là chuyện bị kéo dài liền mấy năm, Thành Tố Linh cũng bị gọi là “người thứ ba” suốt thời gian đó, mãi đến khi vợ trước mất đi, chân tướng cũng dần được lộ ra, lúc đó Ngụy Thiệu Viễn cũng đã được vài tuổi. Trong mắt Thành Tố Linh vốn chứa không nổi một hạt cát, biết được chân tướng liền nổi giận, bởi vì bà biết lão thái thái không thích bà, không muốn cho bà vào cửa, bà càng không có chấp niệm với hôn nhân, cảm thấy không cần kết hôn cũng không sao cả, chỉ muốn yêu người đối xử tốt với con và bản thân mình là được, kết quả biến mình thành một đứa ngốc chẳng biết gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.