Vì Người Trí Trí Trở Về

Chương 19: Ba trong một




Cô cảm thấy bản thân có chút bị trêu ghẹo.

Nhưng Ngụy Thiệu Viễn đã khôi phục lại như thường, dường như ban nãy hai người gần nhau như vậy chỉ là ảo tưởng của một mình cô.

Xe của Chung Doãn từ bên cạnh vượt lên, rít ga phóng về phía trước.

Ánh mắt Ngụy Thiệu Viễn chăm chú nhìn về phía trước, nói: “Không được thích Chung Doãn, lỡ như xảy ra chuyện rắc rối nào đó, không phải đơn giản như làm dơ một bộ trang phục nhãn hiệu lớn hay một cái máy tính đâu.”

“Những lời cảnh cáo của anh tôi đã nghe đủ rồi.” Trí Trí không khách khí nói, “Không phải ban nãy tôi đã nói rồi à, tôi không thích anh ấy. Hôm nay cũng là anh ấy nói bởi vì có chuyện riêng cần tôi giúp mới gặp mặt thôi. Trước đó tôi không biết bà nội anh cũng ở đây, mẹ tôi vừa mới xuất viện, tóm lại không phải tôi muốn nghĩ như vậy.”

Nghệ sĩ đã ký hợp đồng quản lý đều là “tài sản” của công ty, cho nên đến việc yêu đương cũng không được tự mình làm chủ, những điều bình thường này cô đều biết.

Rốt cuộc là từ đâu tạo thành hiểu lầm làm anh nghĩ cô sẽ thích Chung Doãn chứ? Có phải là người lớn hai bên gia đình gặp nhau làm anh hiểu lầm không, tưởng rằng là cô cố ý?

Thoáng nhìn qua cô đang xoa cổ tay, nhíu mày nói: “Lúc nãy tôi làm cô đau à?”

“Có chút.” Cô cúi đầu than thở nhìn cổ tay, “Lực của anh mạnh quá, nếu bình thường đối xử với bạn gái như vậy, người ta còn tưởng là anh đang bạo hành đấy!”

“Tôi không có bạn gái.” Anh dừng một chút, “Xin lỗi, là tôi không có chừng mực.”

Anh đột nhiên chân thành như vậy, Trí Trí lại ngượng ngùng: “Không sao đâu, tôi biết thân thể anh quen với việc tập tạ gì đấy nên mới có lực như vậy, không phải là cố ý, đừng để ý như vậy.”

Nhưng Ngụy Thiệu Viễn không có cách nào không để ý được, cuối cùng vẫn không nhịn được xem cổ tay của cô, rốt cuộc dừng lại một hiệu thuốc cạnh đường: “Cô đợi một lát, tôi đi mua ít đồ.”

Trí Trí nhìn bảng hiệu bên ngoài: “Anh đi hiệu thuốc à? tôi cũng đi.”

Thế cũng tốt. Ngụy Thiệu Viễn vòng qua đầu xe mở cửa giúp cô, dường như sợ lại làm đau cô, tay đều chỉ dám để hờ giữa không trung đỡ cô một chút.

Anh tiến vào hiệu thuốc nhờ người bán hàng lấy dùm thuốc dán ngoài da, Trí Trí thì quanh quẩn trước quầy hàng thuốc nội khoa, chỉ vào thuốc ở trên quầy hỏi giá.

“Muốn mua gì à?” Anh đến bên cạnh cô hỏi.

“A, không có. Bác sĩ nói thuốc giảm áp của mẹ tôi có thể thay thế bằng thuốc nội được, như thế sẽ rẻ hơn chút, ở bệnh viện không có, nên đến hiệu thuốc hỏi chút.”

Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô cầm hai hộp thuốc khác nhau trong tay, hỏi: “Rẻ hơn bao nhiêu tiền?”

“Nhập khẩu 7 đồng một viên, trong nước sản xuất thì 1 đồng một viên, một tháng có thể tiết kiệm được hơn 100 đồng.”

Ngụy Thiệu Viễn nhìn cô một lúc.

Lúc tính tiền, anh đột nhiên bảo nhân viên thu ngân đem toàn bộ thuốc giảm áp nhập khẩu đưa cho anh.

“Anh mua thuốc này làm gì?” Trí Trí hỏi.

“Ba tôi cũng bị cao huyết áp, có lẽ có thể dùng.”

“Anh không cần dẫn bác ấy đến bệnh viện khám trước à? Bệnh tình của mỗi người không giống nhau, loại thuốc và liều lượng dùng cũng sẽ không giống nhau đó!”

“Vậy à?” Ngụy Thiệu Viễn đã thanh toán tiền xong rồi, thản nhiên trả lời, “Vậy làm sao bây giờ, mua cũng đã mua rồi, hay là cô mang về cho mẹ mình cố gắng dùng đi?”

Người thanh niên bán thuốc hiểu ý cười ngầm, Trí Trí lại chậm chạp cũng biết anh là vì cô mà mua, lên xe cô mới đỏ mặt từ chối: “Anh không cần như vậy đâu, tôi không phải không mua được.”

“Tôi biết, đưa tay ra đây.”

Cô không biết anh muốn làm gì, không có sự phòng bị, tay liền bị anh kéo qua. Lúc này anh rất dịu dàng, như là đang cầm ngọc lưu ly dễ vỡ, nhẹ nhàng xoa thuốc dán vừa mới mua lên cổ tay cô.

“Những thứ này không thể tiết kiệm, cô không phải từng làm y tá à? Chẳng phải biết nên dùng thuốc nào và thuốc nào tốt nhất à. Đây là thuốc giải tụ máu, tôi cũng không biết dùng tốt hay không, buổi tối cô về nhà đắp thêm khăn nóng nữa.”

Cô mới phản ứng lại, anh vì ban nãy siết đau cổ tay cô mà để ý, liền vội vàng hất tay ra: “Việc này quá khoa trương rồi, tôi thật sự không sao, chỉ là nhìn qua thì đỏ chút thôi, đợi một lát sẽ tốt thôi.”

Tay anh xoa trên da cô như nâng niu bông hoa, cho dù không nói gì, sự ấm áp từ tim cho đến dáng vẻ của anh còn mang theo sự áy náy, dường như có thể làm tan chảy băng tuyết của gió xuân. Trí Trí vậy mà cảm thấy cô đã bị cảm động rồi, thậm chí có loại xúc động muốn ôm lấy anh vỗ lưng anh, để anh biết cô thật sự không sao cả.

Có thể cô không có sự từng trải phong phú, tiếp xúc với nam giới quá ít, không biết người đàn ông ưu tú lại tự cho mình là ở trên cao như anh khi dịu dàng lại làm cho người khác khó mà cưỡng lại được như vậy.

Ngụy Thiệu Viễn thật sự rất mất tinh thần, anh cảm thấy bản thân lại làm hỏng mọi thứ rồi. Anh chỉ là không muốn cô ngồi trên xe của Chung Doãn mà thôi, nhưng lại không biết kiềm sức lực nắm cổ tay cô đỏ như thế.

Chung Doãn mà biết có lẽ sẽ cười anh không thôi.

Anh lúc nãy có nên mua thuốc hay không, hay là mua vòng cẩm thạch gì đấy cho cô mang để che lại?

Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của anh, anh buông tay cô ra, mỗi một giây anh nắm tay cô, anh đều muốn áp môi mình lên làn da đỏ hồng của cô, muốn thay thế cái nắm tay không biết nhẹ nhàng của anh để không làm đau cô.

Anh muốn hôn cô, lần trước ở nhà cô thừa dịp cô ngủ đã hôn nhẹ làm anh có cảm giác như luồng điện nhỏ chạy dọc cơ thể, vị ngọt ngào mạnh mẽ phóng thích, khiến anh vẫn cảm thấy dư vị trong vài ngày sau, sau đó dường như bị nghiện, lại muốn thêm một lần nữa, muốn hôn đôi môi mềm mại của cô thêm một lần nữa, ban nãy lúc giúp cô thắt đai an toàn, quả thực là liều mạng kiềm chế sự xúc động của bản thân, mới không bị cô xem như bất lịch sự.

Như thế này cũng tốt, nhẹ nắm lấy bàn tay cô như vậy thì càng đem lại ấn tượng tốt với cô, nếu anh thật sự hôn cô, anh cũng không biết giải thích như thế nào.

Chung Doãn phóng xe về nhà trước, vẻ mặt không kiên nhẫn chờ trước cửa: “Hai người lạc đường à, sao giờ mới tới?”

Giữa hai người có chút không tự nhiên, cậu cũng không nhìn ra.

Biệt thự của Ngụy Gia cách nơi hai mẹ con Trí Trí đang ở hiện tại không xa, đây là khu biệt thự lâu năm và hiếm có nhất ở khu vực này. Mỗi căn biệt thự đều không lớn, nhưng xung quang đều có viện tử nhỏ, môi trường rất dễ chịu.

Theo Chung Doãn nói, Ngụy Gia còn có thêm biệt thự ở ngoại thành mới và lớn hơn, nhưng bà lão không thích, không đồng ý dọn đến đó ở, chỉ thích ở đây.

Căn nhà trên dưới hơn 200m2, người lớn tuổi ở một mình cảm thấy trống trải qua, dù có lớn hay hoa lệ đi nữa cũng không có ý nghĩa gì. Con cháu thậm chí là chắt trai đều có nhà riêng ở bên ngoài, đây chẳng qua là giống như nơi đóng quân, đợi người một nhà về tụ hội.

Đáng tiếc cơ hội như vậy rất khó có được, nhìn thấy hôm nay hai hậu bối về nhà, bà lão vui vẻ ai cũng đều hiểu.

Trong sân phía trước có nhiều loại hoa, từng đóa tường vi, cây lựu sum suê tươi tốt biểu hiện sự giàu có sung túc; sau sân trồng đủ loại cây như củ cải, cà chua, ớt, cải xanh... vậy mới có cảm giác của cuộc sống bình thường.

Giang Phức Lan cùng bà lão vừa đi vừa tham quan trong vườn rau, hái được một ít cải xanh và ớt, có thể đi nấu cơm tối.

Đến người khỏe mạnh ở bệnh viện lâu ngày cũng đều cảm thấy khó chịu, Trí Trí đã rất lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ đầy sức sống của mẹ mình.

Bà lão rất nhanh đã hiểu được tình cảnh của hai mẹ con Trí Trí, dường như là cố ý muốn quan sát Chung Doãn, liền hỏi anh: “Cháu nói làm thế nào đây?”

“Bây giờ không phải là có viện dưỡng lão không tệ à? Đối với loại bệnh này nên giao cho người ở đó chăm sóc là tốt nhất, cháu có thể nhờ chị Vãn… nhờ bạn bè giúp đỡ liên lạc, đến đó ở một thời gian ngắn xem sao.”

Bà lão hừ một tiếng: “Cháu thật là suy nghĩ nông cạn. Viện dưỡng lão không cần tiền à? Các cháu có phải đều cho rằng mang người già vào viện dưỡng lão là xong hết mọi chuyện à?”

Chung Doãn không dám trả lời, cậu cũng biết bà lão không thích viện dưỡng lão, nhưng lấy tình huống này ra hỏi anh, anh không có chủ ý nào cả. Nếu như chỉ là thiếu tiền cũng dễ xử lý, việc có thể dùng tiền giải quyết đều không tính là việc lớn, huống hồ còn có Ngụy Thiệu Viễn ở đây!

Nhưng bây giờ có chuyện không thể nói ra, cậu chỉ có thể liếc mắt nhìn sang người kế bên, trông cậy anh giải vây giúp mình.

Ngụy Thiệu Viễn nói: “Trí Trí hiện tại ở nhà làm việc là để thuận tiện cho việc chăm sóc bác gái, cháu nghe nói người bị bệnh liên quan đến não bộ thường phải có người bên cạnh bầu bạn nói chuyện để kích thích nhẹ não bộ, cô ấy và mẹ mình ở cách đây không xa, lúc nào rảnh có thể đến đây chơi, cùng với bà nội trò chuyện, trồng rau. Tầng hầm dưới nhà còn có phòng tập thể dục với đầy đủ thiết bị, khi bác gái khỏe lại muốn dùng lúc nào cũng được.”

Bà lão vỗ tay cười: “Vẫn là Thiệu Viễn hiểu chuyện. Trí Trí à, bà và mẹ cháu nói chuyện rất hợp, cháu về sau nếu có việc bận không thể qua đây, có thể để mẹ cháu đến đây. Bà cái gì cũng có, lại có người làm việc nhà, so với viện dưỡng lão gì đó tốt hơn biết bao, cháu có thể yên tâm.”

Phần thịnh tình này có chút làm Trí Trí thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Vậy quá không hay rồi, sẽ làm phiền mọi người ạ.”

“Nói làm phiền cái gì mà làm phiền, căn nhà này lớn như vậy, bình thường chỉ có một mình bà ở nhà, hiếm lắm mới có khách tới thăm, chỉ có mấy người nhỏ các con mới đến thăm bà!”

Trí Trí nghe hiểu những lời bà nói, bà lão là cảm thấy quá cô đơn, muốn nhìn Chung Doãn bọn họ, mà bọn họ ít khi trở về, nếu như cô và mẹ mình thường qua đây, Chung Doãn có lẽ sẽ theo cô về đây?

Bà lão chắc là xem bọn họ như mối quan hệ người yêu, tương lai nếu như phát hiện bọn họ thực sự không phải như vậy, cô đối với Chung Doãn cũng không có sức ảnh hưởng gì, không biết bà có phải là rất thất vọng hay không.

Nhưng với lòng tốt của bà cô không thể nào cứ kiên quyết từ chối được, nếu không thì quá không hợp lòng người rồi, chỉ cần làm bà lão vui vẻ, trước hết nên chấp nhận đã, còn chuyện về sau thì về sau lại nói tiếp.

Buổi tối rất thịnh soạn, cả một bàn đầy ắp rau và súp, mà cá lại chỉ có hai phần, nhưng một phần là đơn độc đặt trước mặt Ngụy Thiệu Viễn. Anh cũng không ăn cơm, trên đĩa toàn là rau và phần thịt ức gà, tiếp đó là phần cá hấp.

Trí Trí đối với thức ăn của người đàn ông hay rèn luyện cơ bắp cực kỳ tò mò.

Bà lão nói: “Trẻ con ăn cá là thông minh nhất, cháu của bà thích ăn cá, cho nên chỉ số thông minh cao. Lúc trước nó ăn cái gì cũng không điều độ làm ta phải lo lắng, bây giờ…”

“Bà nội.” Ngụy Thiệu Viễn nhẹ nhàng cắt lời, chen lời nói, “Không phải con đã nói với bà không nhắc nữa rồi mà?”

“Được rồi, không nói.” Bà lão cười, nói với Trí Trí: “Nó không thích người khác nói về lịch sử đen tối của nó.”

Trí Trí cau mày, dùng ánh mắt hỏi Chung Doãm ngồi đối diện: Anh ấy có lịch sử đen tối gì vậy?

Chung Doãn buồn cười.

Ăn tối xong, Giang Phức Lan hỏi bản tin tài chính kinh tế khi nào thì bắt đầu. Trí Trí liền biết đã đến lúc mẹ cần nghỉ ngơi rồi, liền đỡ bà đứng dậy tạm biệt về trước.

Chung Doãn chủ động yêu cầu đưa hai mẹ con cô về.

Bà lão cả một ngày đã vui vẻ thỏa mãn, phất tay bảo cậu đi, chỉ để lại Ngụy Thiệu Viễn cùng bà nói chuyện một lát.

Chung Doãn vừa huýt sáo vừa vẫy chìa khóa xe đi ra cửa, không để ý tới sắc mặt của Ngụy Thiệu Viễn.

Giang Trí Trí đi ra cửa mới hỏi: “Anh cười cái gì?”

“Không có gì. Cô đi đâu, đưa tôi địa chỉ.”

“Thực ra anh không cần đưa chúng tôi về,từ đây về nhà tôi rất gần, đi xe buýt hai ba trạm là tới rồi, không cần phiền anh đâu.”

“Không phiền đâu, dù sao tôi cũng cần phải ra ngoài, thuận đường thôi.”

Trí Trí nhìn căn nhà lớn phía sau, nói: “Anh vậy là muốn đi rồi à? Hiếm lắm mới về được một lần, hay là ở lại lâu một chút.”

Chung Doãn không trả lời, tiếp tục hỏi: “Địa chỉ nhà của cô. Đừng để tôi hỏi lần thứ ba!”

Trí Trí đưa định vị nhà của mình cho cậu: “Kỳ thực anh nên về nhà bên cạnh bà nhiều, bà ấy là một người rất cô đơn.”

Ban nãy lúc xem ti vi, bà lão nói những người bạn già thân thiết lúc trước bị con cái mang đến viện dưỡng lão, ngày đầu tiên đến đó vẫn rất vui, để con cái họ yên tâm rời đi, còn ngồi bên cửa sổ vẫy tay chào bọn họ. Bạn cùng phòng của bà ấy hỏi, bọn họ ban nãy lúc đi cùng bà ấy nói điều gì, có phải là nói bà yên tâm, bọn họ rất nhanh sẽ đến thăm bà. Người bạn già đó nói đúng vậy sao bà lại biết vậy, người bạn cùng phòng nói, yên tâm đi bọn họ sẽ không đến nữa đâu.

Quả nhiên bọn họ thật sự không đến nữa.

Trí Trí nghe xong đã hiểu vì sao bà lão không thích viện dưỡng lão rồi, bà ấy thà rằng ở trong một căn nhà lớn trống vắng cũng không nguyện ý đi, cũng không hy vọng người khác đi.

Chung Doãn trầm mặc một lát, lên xe mới nói: “Bà cố hiểu rõ tôi nhất, tôi không định trở về là vì lần trước lúc rời khỏi nơi này là bị đuổi đi.”

“Vì sao vậy?” Cô hỏi xong mới phản ứng lại, “Là do anh muốn gia nhập giới giải trí à?”

Thực sự cũng không khó đoán, gia đình bọn họ như vậy, nhất định sẽ không xem giới giải trí hỗn loạn là con đường nên đi.

“Ừm.” Chung Doãn gật đầu, “Cả gia đình đều kịch liệt phản đối, mẹ tôi dùng cái chết để đe dọa, ba tôi muốn cùng tôi cắt đứt quan hệ, đến bà cố cũng không giúp tôi, chỉ có một người đứng về phía tôi.”

“Ngụy Thiệu Viễn?”

“Ừm. Thực sự tôi cũng rất bất ngờ, lúc đó tôi với chú ấy cũng không thân thiết lắm. Chú ấy trưởng thành ở nước ngoài, thậm chí lúc trước cũng không phải họ Ngụy.”

Trí Trí lập tức nghĩ đến ngày lễ kỉ niệm thành lập trường có nghe nói việc anh thay đổi tên họ: “Không phải họ Ngụy thì họ gì, anh ấy không phải người nhà các anh à?”

“Chú ấy theo họ mẹ mình, mẹ chú ấy vẫn chưa bước vào cửa của Ngụy Gia, là nợ phong lưu bên ngoài của ông nội tôi. Về sau đại khái là giận dỗi bỏ đi Mỹ, để có được thẻ xanh cùng với một người da trắng kết hôn, liền định cư bên đó luôn.”

Phức tạp như vậy, cũng đủ để viết một bộ tiểu thuyết hào môn cẩu huyết.

“Vậy ông nội của anh… …”

“Vẫn khỏe mạnh, hiện đang làm Chủ tịch của tập đoàn, ba tôi và chú hai đều không có bản lĩnh gì, chỉ có chú ấy được chút tín nhiệm từ ông nội, cho nên mối quan hệ cha con của bọn họ không tệ. Công ty sớm muộn gì cũng là của chú ấy, chỉ có điều chú ấy vẫn còn chưa muốn.”

Trí Trí thấy qua nghe qua đều là tranh đấu nội bộ, anh em cãi cọ trong nhà giàu có, còn loại tình huống người cha chủ động truyền lại công ty cho con mà con còn không chịu là lần đầu tiên nghe nói tới, liền hỏi: “Vì sao anh ấy lại không muốn?”

“To đầu khó chui, muốn để làm gì. Chú ấy không phải không có sự nghiệp của riêng mình, công xưởng DreamWorks gần đây không phải chuẩn bị đưa ra thị trường hay sao?” Chung Doãn nhìn cô, “Cho nên cô cũng đừng nghĩ chúng tôi không nói cho cô biết mối quan hệ này là đang đùa giỡn cô, tiền chúng tôi đang dùng đều không phải là tiền của Ngụy Thiệu Viễn, những người xung quanh tôi không có mấy người biết tôi tên thật là Ngụy Sung.”

Ừm, kỳ thực cô cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, cậu ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại vẫn là hy vọng thông qua bản lĩnh thật sự của mình đạt được sự đồng ý của người nhà, mà không phải là bởi vì cậu họ Ngụy, gia thế lừng lẫy.

Nguỵ Thiệu Viễn mời cậu tới làm cố vấn giúp cô cũng là vì tin tưởng tín nhiệm bản thân cậu.

“Cho dù là như vậy, cậu về sau vẫn là nên thường quay lại đây xem sao.” Cô nhìn mẹ mình đã bắt đầu ngủ gật ở đằng sau, “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con cái muốn chăm sóc cha mẹ nhưng cha mẹ không chờ tới được ngày đó, đây là Khổng Tử nói như vậy. Tôi thấy bà nội cũng không phải là thật sự muốn phản đối cậu như thế, chỉ là sợ cậu chịu khổ mà thôi.”

Chung Doãn: “Cô có thể đừng gọi bà nội được không, gọi như thế chẳng khác nào tôi thấp hơn cô một vai vế à?”

“Tôi vốn là lớn hơn anh mà!”

Chung Doãn hừ một tiếng: “Đừng cậy mình lớn tuổi, tiểu thuyết về giới giải trí của cô viết thế nào rồi? Cô đã gặp tôi nhiều rồi, cuối cùng có giúp ích được gì không?”

Trí Trí vội không ngừng gật đầu: “Tất nhiên là giúp được rồi, tôi gần đây viết rất thuận lợi. Đã viết xong dàn ý là phần mở đầu, khoảng 20000 chữ, rất nhanh liền có thể bắt đầu viết.”

“Cô làm việc cũng nhanh quá nhỉ, viết xong được phần nào mang tôi xem.”

Trí Trí lưỡng lự: “Hay là đừng xem, đều chưa tới đâu cả……”

“Viết xong rồi còn xem gì nữa, chính là muốn xem lúc chưa xong kìa, mới có thể cho cô ý kiến để cô sửa. Muốn tôi nói, cô viết không hay nhất định là có nguyên nhân, tốt nhất là tìm người giúp cô xem trước, chỉ ra những chỗ chưa hay, sau đó hãy đăng lên mạng. Đừng tự tin quá, làm nhiều công ít.”

Trí Trí về đến nhà, sắp xếp cho mẹ tắm xong rồi đi ngủ, cảm thấy phấn chấn lại viết thêm 3000 chữ, viết đến đây đã gần được 10 chương, sắp tới lúc gửi bản thảo cho nhà xuất bản được rồi.

Lúc trước cô đều là đăng nhiều kỳ trước, đồng thời đem tiền cho biên tập các công ty xuất bản, nếu như chủ biên xem xong thấy thích hợp, có thể xuất bản thành sách, liền liên hệ với tác giả ký hợp đồng. Nhưng mà mấy bộ tiểu thuyết lúc trước của cô, ngoài tiểu thuyết ngôn tình công bố sớm nhất, đều không được công ty xuất bản nào nhìn trúng, thành tích đăng ký nhiều kỳ cũng không được như ý muốn, nỗ lực viết mấy tháng trời mà tiền nhuận bút lại ít tới mức đáng thương.

Chung Doãn nói rất đúng, nên từ lúc bắt đầu viết mang bản thảo cho người khác xem trước, đề xuất ý kiến và đánh giá, chỉnh sửa lại những chỗ chưa hay sau đó mới đăng lên mạng, làm như vậy sẽ ít đi đường vòng, thành tích nói không chừng sẽ tốt hơn.

Xem bản thảo lý tưởng nhất tất nhiên phải kể đến biên tập viên, nhưng công ty xuất bản xem bản thảo sẽ có rất nhiều lời có thể nói cùng bạn, chẳng qua thì rất đơn giản xin lỗi một câu không thông qua bản thảo, cũng rất ít khi nghiêm túc thông báo lý do từ chối cụ thể.

Cô ngẩn người nhìn chằm chằm đoạn văn trên màn hình, đang nghĩ ai có thể giúp cô xem bản thảo.

Chung Doãn không được, cảm thấy xấu hổ quá, cô tìm cậu làm cố vấn, nhân vật trước mặt rõ rang rất dễ đại diện cho nam chính để viết, cậu nếu như thấy cô viết YY tràng giang đại hải, còn không sẽ chê cười cô!

QQ trên máy tính đột nhiên hiện ra tin nhắn, là Ngụy Thiệu Viễn: Cô về tới nhà chưa?

Hình đại diện của anh là gương mặt của một con diều hâu, thoạt nhìn nó là hình đại diện mặc định của QQ, trái lại cùng với vẻ nghiêm túc của anh có chút giống nhau.

Đây là ý gì vậy, Trí Trí nghĩ, đã trễ thế này rồi không đi lẽ nào còn đợi ở nhà cô? Anh lần trước không phải là trường hợp đặc biệt mà, Chung Doãn hôm nay lại không uống rượu.

“Sớm đã về rồi, anh yên tâm, tôi sẽ không để anh ấy truyền ra bất kỳ tin xấu nào đâu.” - Cô trả lời.

Ngụy Thiện Viễn trả lời ừm, nhưng qua màn hình vẫn có thể cảm nhận được anh thở phào nhẹ nhõm.

Đều không phải diễn giả tình thật với Chung Doãn, anh thấy không an tâm cô à?

Trí Trí không nói gì, tiếp tục viết văn đang ngẩn người ban nãy, thật sự không để tâm đến việc gì cả.

Tưởng rằng Ngụy Thiệu Viễn chỉ là chào hỏi với cô, ai biết anh lại hỏi: Cô đang làm gì vậy?

Viết văn thôi, còn có thể làm cái gì! Chẳng qua gửi tin nhắn đi lại là: Tôi đã viết xong một chương 3000 chữ rồi, rất nhanh sẽ viết xong 10 chương!

Còn kèm thêm một nhãn dán dễ thương.

Ngụy Thiệu Viễn: Cô đừng cứ cắm đầu viết như thế, tốt nhất nhờ người khác xem trước giúp cô, viết không thuận lợi luôn có nguyên nhân cả.

Trí Trí:…

Các người đúng là chú cháu ruột mà, đến lời nói cũng giống nhau như đúc!

Ngụy Thiệu Viễn: Sao thế?

Trí Trí: Không sao… tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà nhờ ai mới tốt đây?

Nói chuyện một lúc sau vẫn không có động tĩnh, cách một lúc sau Ngụy Thiệu Viễn mới nói: Có thể để tôi xem thử.

Chú cháu ruột đúng là chú cháu ruột, Trí Trí muốn ngửa mặt lên trời mà hét, chẳng qua cô đến Chung Doãn cũng không dám đưa cho xem, Ngụy Thiệu Viễn lại càng không được.

Thế nào cũng cảm thấy xấu hổ cả, cực kỳ xấu hổ. Có thể cô vẫn chưa quen với việc đưa cho người quen xem tác phẩm thứ hai của mình, huống hồ tiểu thuyết lần này của cô hướng về phụ nữ, không thể để đàn ông xem.

Cô nhẹ nhàng từ chối: tôi cảm thấy nhờ phụ nữ xem giúp sẽ tốt hơn nhiều, dù sao độc giả cuối cùng đa số đều là phụ nữ mà.

Ngụy Thiệu Viễn đại khái cũng hiểu được ý của cô, không tiếp tục nữa, chỉ nói: Cô có thể nhờ Phương Như, Chung Hướng Vãn ở phương diện này cũng rất có kinh nghiệm, cô có thể nhờ cô ấy giúp đỡ.

Đúng rồi, Trí Trí thật sự không nghĩ tới điều này. Chung Hướng Vãn ở trong giới giải trí phức tạp này từ lâu, ngoài việc giúp nghệ sĩ kéo nguồn tài nguyên, còn cố gắng giành sự thu hút, hơn nữa nhất định tiếp xúc qua không ít đạo diễn, biên kịch, nói không chừng bản thân đã xem qua không ít kịch bản, chắc chắn biết câu chuyện nào có thể thu hút sự chú ý của khán giả.

Cô ấy đã giúp đỡ nhiều nghệ sĩ dưới trướng chọn được rất nhiều kịch bản, bản thân cô ấy cũng rất thích xem tiểu thuyết - Ngụy Thiệu Viễn đột nhiên gửi đến một câu, làm Trí Trí nhảy dựng.

Cô chạm vào camera trên laptop, băng dính màu đen vẫn còn dán bên trên, cho dù máy tính bị hack thì đối diện cũng không thể nhìn thấy cô chứ, sao mà cảm thấy Ngụy Thiệu Viễn dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng cô vậy.

Ừm ừm, cô liền gửi đi nhãn dán là một con thỏ nhỏ đang điên cuồng gật đầu.

Vậy cô nhớ đưa cho cô ấy xem, đừng ngại, anh lại bổ sung thêm một câu__ không được đưa Chung Doãn xem.

Vừa nãy còn cảm thấy anh có thể nhìn thấy cô, nhanh như vậy liền… thật là soái không quá ba giây!

Con thỏ nhỏ lại điên cuồng gật đầu.

Ngụy Thiệu Viễn lúc này dường như mới hài lòng, gửi qua một nhãn dán dễ thương, chính là cái mà cô đã gửi qua.

Cô thở phào nhẹ nhõm: Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi còn chỉnh sửa một chút phần mở đầu chương, ngủ ngon nha.

Ngụy Thiệu Viễn: Ừm, tôi cũng còn chút công việc chưa làm xong.

Họ không nói gì thêm nữa, ảnh đại diện của anh vẫn luôn sáng, mãi đến khi Trí Trí chỉnh sửa xong bản thảo, mới lười biếng duỗi thắt lưng, nhìn QQ ở trước mặt.

Đêm khuya thanh vắng, dường như chỉ còn lại hai người họ giống nhau, cô lại nhẹ giọng nói chúc ngủ ngon, mới đóng laptop lại và đi ngủ.

Một đêm không mộng.

Lúc trước Phương Như giúp cô nhiều chuyện lớn như thế, Trí Trí muốn mời cô ăn cơm, bởi vì điều kiện kinh tế túng thiếu, nên quyết định mời cô ấy đến nhà ăn cơm.

Phương Như đã lâu không đi qua những kiểu nhà cao lầu không có thang máy, leo cầu thang tới mức thở gấp: “Không được rồi, tớ cảm thấy thể lực cuả mình giảm đi nhiều rồi, tớ muốn rèn luyện sức khỏe.”

Trí Trí kéo cô vào: “Nơi này của tớ có chút đơn sơ, đại tiểu thư đừng ghét bỏ tớ nhé!”

Phương Như vỗ lên lưng Trí Trí: “Tớ là kiểu người như vậy à? Bữa ăn ở nhà rất là quý giá, không phải ai cũng có thể đến nhà người khác ăn được đâu.”

Trí Trí quả thật có người bạn tốt thật sự!

Giang Phức Lan như cũ xem ti vi trên ghế sofa, nhìn thấy Phương Như, gật đầu: “Con là bạn học của Trí Trí à?”

“Dạ vâng, dì vẫn còn nhớ con ạ.”

Giang Phức Lan ừm một tiếng, lại hỏi: “Lần thi gần đây của các con, con đứng hạng mấy?”

Phương Như không biết nên trả lời thế nào, Trí Trí nói giúp: “Cô ấy hạng ba, thành tích tốt hơn con ạ!” Lại nhỏ tiếng giải thích với Phương Như: “Mẹ tớ không phân rõ được tớ vẫn còn đi học hay là đã trưởng thành rồi, bệnh này là như thế, cậu đừng để ý.”

Vốn dĩ lúc trước còn không có cảm nhận trực quan gì, bây giờ nhìn thấy trước mắt, Phương Như càng cảm thấy Trí Trí cũng không dễ dàng gì, liền nói không sao đâu.

“Trong bếp còn món ăn, thêm canh nữa, nấu một chút là ăn được rồi, cậu ngồi đây chờ một lát nha.”

Trí Trí vào bếp, Phương Như cũng không biết phải nói gì, liền vào bếp cùng Trí Trí.

“À, phần mở đầu của cuốn tiểu thuyết mới của cậu tớ xem qua rồi.”

Trí Trí vội vẫy nước trên tay, có chút căng thẳng hỏi: “Thế nào thế nào rồi?”

“Tớ cảm thấy rất tốt nha.”

“Cậu không cảm thấy có vấn đề gì à?"

“Ưm, nói thế nào nhỉ, dường như có vài chỗ hơi bình thường. Tớ lúc trước đều không đọc kỹ các tiểu thuyết cậu đã viết, chị em tốt của tớ ôm mộng là một tác giả quả thực là một ý tưởng táo bạo đương nhiên cổ vũ thêm tinh thần phải xem tiếp rồi, chẳng qua nếu như đổi thành người khác có thể chưa hẳn có được động lực này, tình tiết dường như thiếu đi cái gì đó…”

“Căng thẳng? Xung đột?”

“Đúng rồi, tớ nói không tốt, chính là dựa vào cảm giác, giống như tớ muốn ăn thịt, cậu lại mang lên cho tớ phần rau trộn vậy, có chút không thoải mái.”

Trí Trí lấy cái xẻng bếp xào nấm trong nồi, cảm thấy phép so sánh của cô ấy cũng đúng.

“Vậy nên sửa thế nào?”

“Tớh cũng không biết, thể loại sách này tớ xem không nhiều lắm… kỳ thực thì thể loại sách gì tớ cũng đều xem không nhiều, quả thực nói không được.” Phương Như trả lời, “Không phải cậu nói Ngụy Thiệu Viễn góp ý với cậu để cho Chung Hướng Vãn xem giúp à, tớ cảm thấy cô ấy có thể giúp cậu đấy, nhất định sẽ cho cậu những ý tưởng không tệ.”

Nói như vậy cũng không sai, nhưng vị ngự tỷ Chung Hướng Vãn này khiến người khác cảm thấy rất có khoảng cách, hơn nữa cô ấy bận như vậy, đem những chuyện như vậy đi làm phiền người khác thật là quá không biết xấu hổ rồi.

Phương Như biết cô da mặt mỏng, chủ động vỗ ngực nói: “Cậu xấu hổ không dám đi tìm cô ấy, tớ cùng với cậu đi. Trước hết cậu gọi điện thoại nói với cô ấy một tiếng đã, nếu không thì nhờ sự trợ giúp của Chung Doãn báo với cô ấy một tiếng cũng được.”

Trí Trí dồn sức ôm bạn mình: “Tớ biết cậu tốt nhất mà!”

Trí Trí mang theo bản thảo đi gặp Chung Hướng Vãn, trước đó đã gửi cho cô ấy qua thư điện tử rồi, sợ thời gian nói chuyện không thuận lợi nên đã in sẵn hơn 20000 chữ ra trước, bỏ vào túi mang đi.

Buổi chiều Chung Doãn muốn cùng với nhóm của mình luyện tập vũ đạo, nên không gặp được, nói với cô: “Chị Vãn nói đã xem qua bản thảo của cô rồi, cô cứ trực tiếp đi văn phòng làm việc tìm cô ấy là được.”

Phòng làm việc của bọn họ và công ty Phương Như làm cùng một tầng làm việc, coi như là người một nhà, người bên trong hay bên ngoài Phương Như đều quen, cùng Trí Trí vào trong, chỉ vào một phòng làm việc bên trong: “Vâng, chính là bên kia ạ.”

Trí Trí đến công ty giải trí, vốn tưởng rằng sẽ bận rộn tới mức khí thế ngất trời hay tình huống người quản lý la mắng nhân viên, ai ngờ lại không có, khu vực làm việc đều không có mấy người.

Cửa phòng làm việc của Chung Hướng Vãn hờ khép lại, từ khe hở có thế thấy được Chung Hướng Vãn đang một tay cầm chuột máy tính, mắt thì không chớp chằm chằm nhìn vào màn hình vi tính.

Trí Trí quay đầu nhìn Phương Như: Có nên quấy rầy cô ấy không?

Phương Như im lặng đáp lại: Không phải đã hẹn trước hôm nay rồi sao, sợ gì chứ.

Trí Trí vì thế giơ tay lên gõ cửa.

“Chờ tý.” Chung Hướng Vãn nói. Ánh mắt cô ấy vẫn chăm chăm nhìn màn hình, đầy dáng vẻ tập trung tinh thần, thao tác làm việc một giây cũng không ngừng.

Trí Trí cùng Phương Như chỉ có thể đứng ngây người ở cửa chờ.

Chung Hướng Vãn bận việc một lúc sau, đột nhiên phấn khởi hô lên một tiếng yes, nắm tay lại cười, mới nhìn sang người đứng ở cửa, đứng dậy mời họ vào trong ngồi.

Cô ấy có chút ho khan, tự lấy cho mình ly nước nóng, rồi đưa cho hai người Trí Trí mỗi người một ly.

Phương Như nhìn sang màn hình vi tính trên bàn rõ ràng là giao diện trò chơi.

“A, chị Vãn hóa ra cũng chơi trò này!”

Chung Hướng Vãn cười: “Vậy à, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, lén ăn gà thôi mà.”

Trí Trí thật sự không ngờ cô ấy còn có một mặt vui vẻ như vậy, hơn nữa còn có nét tao nhã mà tự do.

Quả nhiên nhìn người không chỉ nhìn vẻ ngoài.

Cô đem bản thảo đưa cho Chung Hướng Vãn, cô ấy vừa cười vừa nói: “Chung Doãn bảo cô chậm chạp người cũng như tên, tôi lại cảm thấy Giang tiểu thư rất tỉ mỉ và chu đáo.”

Tên Chung Doãn đáng ghét này! Trí Trí đỏ mặt: “Chung tiểu thư gọi tôi Trí Trí là được rồi, đừng khách sáo như vậy.”

“Được rồi, vậy cô cũng đừng gọi tôi là Chung tiểu thư nữa, giống như bọn họ gọi tôi là chị Vãn là được rồi. Đúng rồi, cô thích thể loại tiểu thuyết nào? Chỗ tôi có rất nhiều, cô xem đi.”

Cô ấy mở tủ phía sau lưng, trừ hai cuốn sách trên cùng và hai cuốn sách dưới cùng, những quyển sách ở giữa đều có bìa ở bên ngoài, không nhìn ra được là loại sách gì. Cô ấy mở vài quyển sách đã đặt ở trên bàn, Trí Trí bọn họ mới phát hiện hóa ra toàn là tiểu thuyết, có ngôn tình, cũng có trinh thám huyền bí, ** cũng có…

Ngụy Thiệu Viễn nói không sai, cô ấy thật sự đọc nhiều hiểu biết rộng, rất thích tiểu thuyết.

Sau đó Trí Trí nhìn thấy bộ tiểu thuyết ngôn tình của bản thân đã xuất bản cũng nằm ở trên bàn: “A, quyển này…”

“Đây là sách của cô viết à? Tôi cũng là lúc trước tình cờ gặp được, cảm thấy rất thích nữ chính là một đại phu nhỏ liền mua, cô ấy từ triều đình đến giang hồ một đường mơ mơ màng màng, ầm ĩ ra không ít chuyện cười, cũng thu được tình cảm khắc cốt ghi tâm, rất đáng yêu, tôi rất là thích.”

Trí Trí lần đầu tiên đối diện nghe người khác khen tiểu thuyết của cô, cảm động tới mức khóc.

“Kỳ thực cô viết thể loại cổ ngôn rất hay, phong cách hài nhẹ cũng có thể viết gần tới 100 vạn chữ, chứng minh ý tưởng của cô rất dồi dào, vì sao không tiếp tục viết thể loại này?”

Vấn đề như vậy Ngụy Thiệu Viễn cũng hỏi cô rồi, đại khái là suy nghĩ ban đầu thay đổi rồi đi, bây giờ viết văn đối với cô mà nói không chỉ là sở thích đam mê không thể thiếu, mà còn là bát cơm để cô sinh sống qua ngày, tự nhiên cũng sẽ đón đầu xu hướng, muốn nổi tiếng, muốn kiếm được tiền.

Vì vậy cô muốn kể cho Chung Hướng Vãn những sự kiện lưu hành phổ biến của giới giải trí qua một lần, để cô có thể hoàn toàn hiểu được: “Ừ, có thể nắm bắt được xu hướng hơn nữa còn tiếp cận được xu hướng quả rất là tốt, tôi vẫn luôn nhấn mạnh với nghệ sĩ của chúng tôi điều này, đây là đường tắt. Nhưng mà giống như Chung Doãn học không được, cậu ta luôn tự có chủ kiến cho riêng mình.”

Trí Trí hiếu kỳ: “Vậy anh ấy là như thế nào?

“Sẽ không chịu ngoan ngoãn làm thần tượng đâu. Cậu ấy thích hát, muốn chơi rap và cũng thích văn hóa hip hop, trong xe toàn là những bài hát rap.”

Về điểm này Trí Trí đã lĩnh giáo qua, lần trước ngồi xe của anh ấy, mặc dù lo lắng cho mẹ của cô ngồi sau anh ấy đã điều chỉnh âm thanh xuống mức nhỏ nhất, nhưng vẫn có thể nghe ra được là nhạc rap.

Thần tượng trẻ tuổi vừa biết hát vừa biết nhảy không phải không có, nhưng phần lớn đều là kết quả của việc khắc khổ tập luyện, Chung Doãn dường như có những thiên phú tiềm ẩn, cũng như tính nổi loạn.

“Anh ấy như vậy, công ty sẽ làm gì?”

“Vậy cần phải tìm đúng điểm mạnh của cậu ấy, phát huy những điểm mạnh tránh đi những điểm yếu.” Chung Hướng Vãn nói, “Tôi cảm thấy cô cũng có thể.”

Bọn họ cùng trò chuyện về Chung Doãn và tiểu thuyết yêu thích của mỗi người, chủ đề nói chưa được bao lâu đã chuyển sang nói về tác phẩm mới của Trí Trí: “Tôi nghĩ cuộc xung đột ở chương 5 có thể được đề cập ở chương trước, có thể thay đổi một số ý ở chỗ này…”

Chung Hướng Vãn không nhanh không chậm nói, cực kì mạch lạc, lại đúng trọng tâm, làm Trí Trí cảm thấy một buổi nói chuyện còn hơn mười năm đọc sách.

Phương Như cũng xúc động nói: “Lúc trước tôi đọc qua cảm giác cũng như chị Vãn, nhưng không thể nói được rõ cảm giác như thế nào, hoặc là người có chuyên môn lợi hại!”

Trí Trí vội vàng gật đầu.

Chung Hướng Vãn cười: “Tôi cũng không tính là người có chuyên môn gì, sở thích của bản thân nên cũng xem qua vài quyển thôi. Nếu như tôi không phải là quản lý, nói không chừng cũng là biên kịch rồi.”

Trí Trí hỏi cô: “Những quan điểm về giới giải trí trong tác phẩm này, có viết sai lệch quá không, hay có thiếu tính thuyết phục không?”

Đây quả thật là vấn đề cô lo lắng nhất.

“Cũng tạm. Có thể nhìn ra được, Chung Doãn hẳn là đã cung cấp cho cô khá nhiều tư liệu, có thể thấy được vài điểm ấn tượng.”

Trí Trí đỏ mặt: “Anh ấy đã giúp tôi không ít, vì vậy anh ấy nói có thể xem bản thảo giúp tôi, tôi cảm thấy có chút làm phiền.”

Chung Hướng Vãn cười: “Tôi xem cũng là như vậy.”

Nói chuyện một lúc sau, cô ấy lấy ra một hộp thuốc: “Tôi đã ho hơn một tháng rồi và vẫn không khỏi, bác sĩ để tôi uống một ít thuốc kháng sinh.” rồi lại nhìn thời gian, nói: “Buổi tối tôi có một bữa tiệc, Trí Trí cô có muốn đi cùng tôi không?”

“Tôi?”

“Đúng vậy, phía sau không phải có tình tiết rất mấu chốt là nam nữ chính cùng xuất hiện tại một bữa tiệc à? Vừa đúng lúc hôm nay tôi có tham gia, đều là các công ty chế tác từng hợp tác qua.”

Trí Trí vừa nghe quả nhiên nhiệt huyết sôi trào: “Được thôi, tôi đi cùng với cô. Chẳng qua là… …”

Phương Như biết cô lo lắng điều gì: “Đừng lo, tớ đợi ở đây đến nhà cậu giúp cậu chăm sóc bác gái, đợi bà ấy ăn xong tớ mới đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.