Vì Người Trí Trí Trở Về

Chương 16: Ghen thì ghen đi, cậy lớn vậy làm gì!




Hiện trường quay MV cũng không ít người, ngoại trừ nhân viên công tác, còn có rất nhiều diễn viên quần chúng và một số người hâm mộ.

Trí Trí đầu tóc rối bù xen lẫn trong đám đông, cũng không biết nên tìm nhân viên nào để đăng ký số.

Vừa đúng lúc thấy Chung Hướng Vãn, cô lập tức bước qua, chưa kịp mở miệng, Chung Hướng Vãn cũng đã nhận ra cô rồi.

“Giang tiểu thư, cô đến xem quay MV à? Chung Doãn bọn họ lúc này đang đợi diễn, tôi cùng cô qua đó.”

Trí Trí liền đi theo cô. Vừa mới đi được hai bước, Chung Hướng Vãn nhìn vào mấy món đồ trong tay cô chủ động xách phụ cô, cô liên tục khước từ.

Điện ảnh và phim truyền hình so với trong tưởng tượng của cô cách nhau quá lớn. Họ đi một mạch tới chỗ các nhân viên thì mới thấy hình dáng của Chung Doãn.

Trí Trí cả đầu đầy mồ hôi, khi một cơn gió thổi qua cũng mang theo hơi lạnh.

Chung Hướng Vãn bước qua cùng Chung Doãn nói hai câu. Anh ta quay đầu nhìn cô, bước tới nhìn thấy hai cái túi đồ trong tay cô, hài hước nói:

“Cô mới từ nông thôn lên thành phố à? Đây là đồ gì vậy, túi lớn túi nhỏ thế này?”

Thật đúng như lời cậu ta nói mà, cô hôm nay chính là từ dưới quê qua đây.

“Đây là trang phục, mới đấy, tôi mang đến đây để làm hàng mẫu.”

Trí Trí bị túi bằng nhựa siết chặt vào tay đến đau, vừa xoa tay vừa nói:

“Tôi hôm nay vừa đúng lúc đến đây có việc, lúc anh gọi thì tôi đã xong xuôi mọi việc đang chuẩn bị về nhà.”

Chung Doãn ừ một tiếng, kéo cô đến ngồi ghế bên cạnh:

“Cô ngồi ở đây một lát, tôi còn một vài cảnh cần chụp. Hôm nay có nhiều người, không thể tiếp cô rồi, quy trình như thế nào cô tự xem đi.”

Trí Trí gật đầu, để anh ta đi làm việc, không cần để ý cô.

Đủ loại ánh sáng ở trường quay đều nghe theo tiếng la đến muốn khản cổ của đạo diễn, người ngoài đều nhìn không rõ những gì đang diễn ra.

Diễn viên quần chúng từ trên xe buýt kéo tới dường như không đủ, Chung Hướng Vãn ra ngoài tìm người hâm mộ phối hợp. Tuy nhiên, số lượng người hâm mộ cũng không nhiều nhưng cũng tiến vào cho đủ.

Trí Trí ngồi đó có chút ngượng ngùng. Mặc dù không biết diễn xuất, thậm chí là diễn viên quần chúng cô cũng chưa từng được trải nghiệm, nhưng Chung Hướng Vãn không cần cô cũng đến tới giúp.

Cầu còn không được. Trí Trí đem bộ tóc rối tung và gương mặt đầy mồ hôi đứng bên cửa mấy lần đóng giả người qua đường, chủ yếu làm bóng đèn nổi bật cho Chung Doãn bọn họ.

Chụp xong mấy tấm ảnh chính cô đã mệt muốn chết rồi, đang tính ngồi xuống một chút thì tổ kịch bắt đầu phân phát bánh ngọt và tài liệu cho đám đông, còn báo rõ ba mươi đồng tiền.

Chung Doãn đưa đến cho cô một phần, cô nghĩ số tiền hiện có không đủ liền từ chối.

“Phát cho người khác đi, tôi chỉ là giúp một chút mà thôi, không cần đưa cho tôi.”

Chung Doãn nói: “Cũng được, vậy trưa này cô với chúng tôi cùng ăn cơm hộp đi.”

Sau đó, Trí Trí đã ăn những món ăn khó ăn nhất từ lúc cô sinh ra tới giờ.

Những minh tinh phong quang vô hạn trước mặt mọi người như bọn họ lúc quay MV mỗi ngày thực sự đều ăn như vậy sao?

Chung Doãn ngồi lại cái ghế ban nãy, đem cô ôm lấy một nửa người, lưng dựa lưng với cô. Sau rồi điều chỉnh tư thế ngồi lại giống như một thói quen vậy.

“Sao vậy? Nhìn cả nửa ngày rồi, có cảm giác gì đặc biệt không?”

Trí Trí gật đầu: “Cơm hộp này quá khó ăn rồi.”

“Ha ha, ban nãy đưa bánh ngọt cho cô, cô lại không chịu. Đó là món bánh ngon nhất của cửa hàng gần đây, ngon hơn cơm này nhiều.”

“Tôi sai rồi còn không được à?”

“Cô muốn ở đây đợi mười ngày nửa tháng, ăn đi ăn lại nhiều lần thì quen thôi. Dù sao thì cơm hộp ở gần hiện trường quay phim này cũng không khác gì nhau lắm.”

Anh ta nói như việc này rất bình thường, nhưng Trí Trí cảm thấy nhìn anh ta thế nào cũng đều giống một người đàn ông trưởng thành sống trong an nhàn sung sướng, liền không nhẫn nại hỏi:

“Công việc này cũng rất vất vả, tại sao anh lại lựa chọn công việc này vậy?”

“Có người hâm mộ, lại có tiền tiêu, vì sao lại không làm? Vậy thì cô vì sao lại viết tiểu thuyết?”

Trí Trí chững chạc đàng hoàng trả lời: “Bởi vì có người hâm mộ, lại có tiều tiêu."

Anh ta liếc cô một cái, cô không kìm được nụ cười, làm anh ta bị cuốn hút theo.

“Thật là ngu ngốc mà.” Cậu cười trách cứ, “Có tiền tiêu còn không tự mình mua một chiếc xe, muốn đi đâu cũng thuận tiện. Cô hôm nay ngồi xe bus tới, nhìn xem đầu cô đầy mồ hôi này.”

Trí Trí vội dùng khăn tay lau: “Hôm nay là tình huống đặc biệt, tôi từ sớm đã ra ngoài làm công việc, có chút cấp bách.”

“Công việc gì thế? Liên quan đến những trang phục này à?”

Anh tùy tiện lật xem, “Quần jean? Đem tới đây làm gì vậy?”

Trí Trí liền đem ý tưởng mở cửa hàng TaoBao nói cho anh nghe, cũng không ngại ngùng gì. Bởi vì hiện giờ người mở cửa hàng trực tuyến rất nhiều, đến vài minh tinh cũng đầu tư vào cửa hàng trực tuyến. Quân tử ái tài, áp dụng câu nói này thôi!

Chung Doãn nói xong, mở túi ra xem, rồi ướm thử lên người:

“Chất lượng cũng không tệ lắm!”

“Nếu anh thích, thì tặng anh đó.”

Trí Trí không nghĩ rằng anh ta có thể để ý đến nó, vừa hay nhà cô không có anh em trai, anh ta có thể giúp cô thử quần áo xem về hiệu quả.

Chung Doãn làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của cô, chẳng qua anh còn nghĩ đến những việc khác, thầm cười.

“Đưa cho tôi một cái cỡ XL, tôi có biết một người, đối với quần jean có chút sở thích.”

Trí Trí vui mừng đưa cho cậu một cái quần màu khác, cũng không biết người mà anh ta nói là ai.

Chung Doãn quay MV xong liền đến thẳng công ty của Ngụy Thiệu Viễn, gõ cửa ầm ầm:

“Mở cửa, em đem một món đồ tốt cho anh đây!”

Mọi người không biết họ có những thứ quý giá như thế nào và coi đó là điều hiển nhiên. Ví dụ, người bình thường đều có thể mặc được quần jean, từ tuổi thiếu niên đến trung niên bụng phệ, nhưng không bao giờ nghĩ rằng một số người muốn mặc quần jean trong thời kỳ đẹp nhất thì họ lại không thể mặc chúng.

Đúng, chính là mập quá nên không mặc được!

Trí Trí vì hôm nay chạy qua chạy lại về đến nhà đã mệt muốn chết rồi, liền nằm lên giường. Cô nằm cả nửa ngày mới đứng lên, ăn qua loa một chút, liền đem những hàng mẫu mới mang về mở ra. Tỉ mỉ xem xem các kiểu dáng màu sắc, suy đoán bây giờ có thể bán hay không.

Đáng tiếc bên cạnh không có ai mặc lên làm mẫu, chỉ có thể trông cậy Chung Doãn lấy hai chiếc vừa rồi để xem hiệu quả ra sao.

Cô không ngờ rằng đến Chung Doãn cũng tốt như vậy. Đây kỳ thực hoàn toàn là chuyện riêng của cô, anh ta lại không nói hai lời liền giúp cô.

“Không có gì, lần tới tôi có việc riêng, cô cũng giúp tôi không phải được rồi à.”

Cô không biết có thể giúp anh ta được gì. Có lẽ lần tới thăm trường quay sẽ đem cho anh ít thức ăn. Nếu ngày ngày ăn thức ăn khó ăn như vậy, sớm muộn gì cũng ảnh hưởng sức khỏe.

Cô đem đồ để hết trên sàn nhà, phát hiện ra cái máy ảnh DSLR đã lâu không sử dụng. Cái máy ảnh này là lúc trước khi đi Mỹ cô mua, dùng được một thời gian ngắn lại không lấy ra dùng nữa. Phương diện chụp ảnh cô thực sự là một người không chuyên, chỉ dùng ba phút là nóng ruột. Chất lượng của những món đồ ở cửa hàng trực tuyến sao là những thứ yếu được.

Điều đầu tiên là tác động của trực quan, bức ảnh phải đẹp, viết văn chương phải để tâm. Viết vốn là thế mạnh của cô, còn chụp ảnh phải dựa vào việc mò lại từ đầu rồi.

Đang bận làm việc, điện thoại ở bên cạnh vang lên, là Ngụy Thiệu Viễn gửi tin nhắn Wechat tới.

Cô mở ra xem, là ảnh anh mặc trang phục đứng trước gương. Nửa người trên anh chỉ mặc chiếc áo thun ba lỗ tập thể thao, lộ ra cánh tay và bờ vai rắn chắc đầy cơ bắp, phía dưới thì mặc quần jean, đi chân trần trên sàn nhà.

Trí Trí không hiểu, “Đây là cái gì, muốn chứng minh mình rất đẹp, nửa đêm lấy cơ hội báo thù cô à?”

Cô phát đi một tin nhắn.

Ngụy Thiệu Viễn: “Quần jean, đẹp không?”

Trí Trí bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây là chiếc quần jean Chung Doãn hôm nay lấy một cái ở chỗ cô. Người anh ta nói có sở thích với quần jean, người đó chính là Ngụy Thiệu Viễn?

Tiện tay lấy quần jean cũng không quên anh, đã trễ thế này cũng không nề hà vất vả đi qua tặng cho anh… Vì vậy bọn họ thật sự là một đôi à?

Ngụy Thiệu Viễn quả nhiên là gay!!!

Trí Trí còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào. Reng một tiếng lại thêm một tin nhắn Wechat đến nữa, là hộp thoại của Chung Doãn, cũng kèm thêm một bức ảnh, hỏi:

“Hôm nay cô lấy những cái quần jean này làm gì vậy?”

Phong cách của anh ta hoàn toàn khác biệt, áo phông trắng và áo khoác đen phong cách punk, kết hợp với quần jeans đầy trẻ trung.

Trí Trí nhướn mày, không nghĩ liền trả lời một câu: “Đẹp!”

Thực tế hai người mặc lên hiệu ứng rất là tốt, chân dài thì mặc gì mà không đẹp chứ? Chất lượng của chiếc quần này so với tưởng tượng của cô tốt hơn nhiều, hơn nữa kiểu dáng đơn giản kinh điển không bị lỗi thời.

Trả lời Chung Doãn chưa được hai phút, Ngụy Thiệu Viễn liền gọi điện đến.

“Wechat của tôi cô không nhận được à?”

“A, nhận được rồi, nhận được rồi!”

Trí Trí vội vàng giải thích, “Tôi đang chuẩn bị trả lời anh, đừng lo lắng.”

Không trả lời cho anh, lại đi trả lời cho Chung Doãn trước? Trán Ngụy Thiệu Viễn nhíu chặt, Chung Doãn bên cạnh không sợ thiên hạ loạn, nói:

“Anh ấy là ghen tỵ thôi! Cô khen tôi mặc đẹp, không khen anh ấy, trong lòng nhất định là đang ghen ghét với tôi!”

Trí Trí hít vào một ngụm khí lạnh: “Các anh… bây giờ là đang ở chung à?”

“Đúng vậy! Tôi lúc này đang ở nhà của anh ấy, cùng thử mặc đồ mẫu của cô thôi.”

Mối quan hệ tốt đến mức mặc cùng một chiếc quần jean, có phải nói lên tình huống của bọn họ là như thế không? Trí Trí đưa tay đỡ trán:

“Cái đó, kích cỡ cũng gần như nhau, nhìn thật đẹp đó. Ngụy Tổng, nghe nói anh cũng chú ý tới loại quần jean này, nếu anh thích tôi lại tặng anh vài cái.”

”Không cần đâu, tôi không thích mặc quần jean.”

“A, nhưng Chung Doãn nói…”

“Không phải nói với cô rồi à, lời tôi nói không có trọng lượng nào sao?”

Ngụy Thiệu Viễn trả lời lạnh như băng.

Trí Trí ngập ngừng: “Nhưng tôi lại cảm thấy anh mặc thật sự là vô cùng đẹp.”

“Tôi mặc bộ trang phục này không đẹp lắm. Cô muốn mở cửa hàng bán món đồ này, có thể xem xét nhờ Chung Doãn làm người mẫu.”

Chung Doãn bên cạnh mặt đầy vẻ không tin được chỉ chỉ vào bản thân.

“Có thể sao?”

“Có cái gì không thể, dù sao cậu ta gần đây cũng không có việc gì, quay xong MV sẽ không làm gì nữa.”

Ngụy Thiệu Viễn không vui liếc Chung Doãn một cái, “Tương lai cửa hàng của cô làm ăn có lời rồi, cho cậu ta một phần tiền thù lao là được.”

“Không tốt lắm đâu, anh ấy dù sao cũng là thần tượng ngôi sao nha… này, này?”

Ngụy Thiệu Viễn đã cúp máy rồi.

Chung Doãn không hài lòng: “Cho dù cô trên danh nghĩa là bà chủ của tôi, cũng không thể làm ảnh hưởng xấu đến tôi được chứ?” Anh dù sao cũng là nghệ sĩ đã ra mắt, Giang Trí Trí trên Taobao còn không có ảnh, chẳng lẽ để anh đi giúp cô làm việc?

“Đây là công việc của cậu, tuyến minh tinh 108 không có quyền bàn điều kiện. Còn có, tôi không quản cậu nhưng trên danh nghĩa thực tế đều là ông chủ của cậu, về điểm này cậu tốt nhất không nên có hoài nghi gì. Không có chuyện gì nữa thì về sớm đi, tôi cần đi tắm!”

Ngụy Thiệu Viễn đóng ầm cửa vào phòng tắm, qua hai phút lại mở cửa ra, đem cái quần jean vừa mặc ném ra.

Ghen thì ghen đi, cậy lớn vậy làm gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.