Vì Mẹ Mày Thích Bố Tao!

Chương 62: Ngoại truyện 1




.. Bệnh viện vào buổi đêm im lặng như tờ. Từ khi con bị bắt, bà Lành cứ ngất lên ngất xuống, ông Lành ở bên động viên rồi tất bật chạy đi chạy lại. Bà Mai, ông Thuấn và cả Nam nữa ngồi lặng lẽ ở một góc viện vắng người,lâu lâu chỉ có tiếng băng ca chạy lóc cóc cút kít nghe lạnh xương sống khó tả. Bên góc kia, có đứa trẻ tai nạn do bất cẩn của người nhà không trông nom. Nó chết rồi, chết vì sự tắc trách của người lớn. Bây giờ gào khóc thì được gì,trách nhau thì được gì. Người ngoài cũng cảm thấy thương xót và buồn đau thay họ .

Ba người ôn lại nhiều chuyện cũ lắm , Ông Thuấn nhìn thấy cảnh nhà đứa bé ấy thì chẳng kìm được lòng bật khóc như mưa. Ông mếu máo:

- Bà ơi! Con gái mà có mệnh hệ gì?tôi biết sống thế nào?Đến tôi là bố đẻ nó ,nó còn chưa biết ,cứ nghĩ tôi là bố nuôi. Biết thế, ngày xưa tôi nói toẹt ra cho nó xong, cho nó đỡ nặng lòng. Giả như con nó không tỉnh lại nữa thì... thì...

Ông nấc lên nghẹn ngào không nói được nữa, bà Mai an ủi:

- Con mình nhất định sẽ không sao? Nhất định nó sẽ nghe được bố nó giải thích. Ông đừng lo lắng quá, tăng huyết áp lại nguy..

Hai kẻ già cứ thế ngồi cạnh nhau, an ủi nhau, động viên nhau,họ quên mất có một người trẻ ngồi kia há mồm ra kinh ngạc, hắn không biết có phải là hai ông bà lẩm cẩm lo lắng quá mà nói bừa không?

- Bố! Bố nói gì đấy? Bố đừng bịa chuyện nhé, Nhung với con có con chung đấy... bố đừng đùa nữa.

Ông thấy vẻ mặt sửng sốt cửa Nam thì thản nhiên, nếu là ông, ông cũng lo sợ như hắn. Ông thở dài nhìn bà Mai, khẽ vén mái tóc có vài sợi bạc lưa thưa trước mặt kể:

- Đến lúc Con nên biết thật rồi, Con trai! Con không phải con bố. Con cũng giống như cái Trúc . Ngày trẻ, bố và mẹ cái Nhung thương nhau, Nhưng vì mẹ mày thích bố nhưng lại có bầu với người khác ,người đấy chối bỏ,thế là mẹ con chuốc rượu cho bố say ,nói rằng ăn nằm với bố có bầu. Còn mẹ cái Nhung do buồn chán mà đi lấy người đàn ông ấy, lúc lấy rồi bà cũng mới biết là đang có bầu. Nhưng ông ấy đã đùm bọc mẹ con Nhung, chứ không hề hắt hủi. Cái Nhung mới là con đẻ của bố,còn con chỉ là con nuôi. Vì Mẹ Mày ngày xưa rất nhỏ nhen, ích kỉ, nên lúc nào cũng kể rằng bố cặp với một người đàn bà có chồng và hay khắt khe với mày. Nhưng mày nghĩ thử mà xem, nếu bố không khó tính, không khắt khe, chắc chắn mày sẽ không làm bác sĩ như ngày hôm nay. Và không đời nào mẹ mày bị liệt bao năm qua, bố hầu hạ chăm sóc. Đến lúc sắp chết, bà ấy mới hiểu ra và hân hận ,thấy có lỗi với mẹ cái Nhung. Dù là muộn màng, Nhưng còn hơn là không biết hối cải....

Câu chuyện đời thường mà Nam cứ ngỡ ở trong ngôn tình,cổ tích mới có. Nam không phải kẻ không biết suy nghĩ, Nhưng hắn không thể ngờ hắn lại là con nuôi, còn Nhung mới là con đẻ. Và Bà Mai lại có thể bao dung và săn sóc mẹ hắn nhiều đến thế.

Thấy gã trầm ngâm, ông Thuấn bước đến vỗ vai:

- Cho dù thế nào , thì cả cái Nhung, và cả con vẫn là con của bố và bố tự hào về điều đấy. Hai đứa có con với nhau, cũng là điều đáng mừng, bố không trách...

Nam thở dài gật đầu, có lẽ hắn không nói gì bây giờ thì tốt hơn, chuyện thật mà cứ ngỡ là đùa. Người nhận là con nuôi hóa ra là con đẻ, đứa là con đẻ thì lại là con nuôi. Giờ đây, chắc nuôi hay ruột thịt đều không quan trọng nữa, quan trọng là sau này, Nam và Nhung quyết định thế nào, có dự định gì trong tương lai hay không thôi...

- Nam à! Bố xin lỗi vì tất cả.

- Sao bố lại xin lỗi? Bố không có lỗi gì cả, là do con, do con đã hiểu lầm bố.

- Không! Bố có lỗi trong chuyện hôn nhân của con. Đáng lẽ bố không nên bắt con lấy cái Trúc, để việc thành ra có sự tất cả là do bố. Nhưng con ơi, trong tình thế sự nghiệp sụp đổ, bố chỉ còn cách đấy, mong con hiểu. Còn con hĩn không biết con đã hiểu ra chưa, Nhưng chính nó cũng không phải con đẻ của con đâu.

Nam há mồm kinh ngạc, sao chuyện nhà hắn lại trở nên phức tạp thế này?

- Bố vô tình biết được thôi,hôm cái Trúc say rồi nôn ra nhà ấy, bố dìu nó vào, nó đã nói với bố, đứa trẻ đấy là con của một gã nào đấy trên tỉnh, Nhưng vì nó không chịu nhận, nên nó đã lừa con đổ vỏ....Nên Bố mới nói rằng bố con Mình bị đổ vỏ giống nhau

Nam choáng váng thật sự, chuyện từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Tùy hơi tức giận vì nuôi con thiên hạ bao lâu nay. Nhưng hắn chợt nghĩ, chả phải con đẻ ,ô g Thuấn cũng nuôi hắn trưởng thành , đứa bé này, giờ mẹ nó thì ở trại tâm thần, nhà ngoại không nhìn mặt thì biết trả cho ai. Vả lại, nuôi nó một thời gian, cũng quý mến yêu thương như con ruột, giờ không vì lí do gì mà lại hắt hủi ,ghẻ lạnh nó được...

Mọi người lại chìm trong im lặng, ông Thuấn mừng vì Nam không quá sốc và bất mãn trước những chuyện ông vừa kể:

-Bệnh nhân Nhung tỉnh rồi nhé. Người nhà vào thăm được rồi.

. Tiếng bác sĩ vang lên phá tan sự âm u trong tâm trí mỗi người. Cả ba vội vàng đứng dậy vào trong phòng, thở phào vì may mắn cô gái còn sống sót trước lưỡi hái tử thần. Nhung mơ màng ,vẫn chưa tin được rằng mình vẫn sống. Thấy mọi người vào, cô mới thực sự biết mình vẫn tồn tại trên đời này, Nhung khóc nức nở. Nam vội vàng ôm trầm lấy cô, vỗ về an ủi:

- Mọi chuyện qua rồi,em đừng khóc nữa.

Ông Thuấn và Bà Mai bùi ngùi nhìn đôi trẻ âu yếm nhau, trải qua bao nhiêu cay đắng giờ đây họ mới có phút giây thanh thản, nhẹ nhàng. Mong rằng những vết thương ở da thịt, và cả trong tâm hồn mỗi người sẽ dần xóa nhòa theo thời gian ...Ngoài kia, trời đã ló dạng, báo hiệu một ngày mới tươi đẹp, hối hả và rộn ràng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.