Quân hung hãn kéo vợ xềnh xềnh xệch vào nhà, hắn lại lôi lên gác xép nơi đã hãm hiếp Nhung lần đầu tiên ấy. Góc chân cầu thang có một chiếc bàn gỗ phủ khăn trải bàn màu trắng, có bó hoa đã héo để bên cạnh. Trên bàn, một chiếc nhẫn vàng đính đá nhỏ xinh:
-Vào đi!Những con đàn bà lăng loàn!
Hắn hất vào trong rồi lấy chân đạp Nhung ngã dúi về phía giường, nơi có ba đứa con gái cũng đang sợ hãi vô cùng gào thét thất thanh. Trong đó có con Diễm là Nhung biết, còn hai đứa kia cô đoán là những đứa con gái ngày xưa có mẹ cặp kè với ông Lành.
Gã bật điện sáng trưng lên, rồi cở thắt lưng ra, vừa cười vừa nói mới xảo quyệt làm sao:
- Toàn những bông hồng xinh xắn thế này mà không làm gì trước khi chết thì phí phạm quá nhỉ?
Nói xong, hắn treo hai đứa con gái lên trần nhà trói chặt tay chân, rũ sạch hết quần áo của nó và của hắn rồi thi nhau hãm hiếp, cảnh tượng vô cùng sợ hãi. Nhung và cái Diễm chứng kiến hết tất cả, mắt cô đỏ ngầu lên giận dữ, chúng nó còn bé tí, tại sao hắn lại tàn độc đến như thế. Cách hắn làʍ ŧìиɦ giống y hắn đã kể về cha hắn, thác loạn và vô cùng thú tính.
Sau khi đã thỏa mãn, Quân tra tấn hai đứa dã man, còn quay sang hỏi cô:
-Cảm giác chồng mày quan hệ với đứa khác mày có đau khổ không ?Tao phải cho mày chứng kiến thì mày mới hiểu được nỗi niềm của tao.
Xong xuôi ,hắn lại tháo những đứa con gái xuống rồi trói tay chân lại. Những đứa con gái rũ xuống mềm như sợi bún ngã vật ra giường. Mặc lại quần áo ,gã chỉ tay về phía những đứa con gái rồi rít lên dọa nạt:
-Chúng mày khôn hồn ngồi im ở đây, tao mà biết đứa nào định giở trò gì thì đừng có trách, tao không dám bảo đảm chúng mày còn đầu dính trên cổ đâu.
Bốn đứa im thin thít không nói năng gì, Quân nói xong thì đóng chật cửa lại phóng xe đi đâu đấy không rõ. Mấy đứa lúc này mới thở phào, dù sao cũng sống sót thêm vài phút ngắn ngủi. Con Diễm thấy Nhung vào đây thì thắc mắc:
- Chị là vợ mà cũng bị vào đây cơ à?
Nhung không thèm trả lời, cô đang tìm cách để tự cởi trói cho mình, mấy đứa con gái nhìn Nhung bất lực ,chẳng đứa nào chịu hợp tác:
- Bà rắn rỏi quá! Nếu ra khỏi đây dễ dàng thì bọn này đã ra rồi. Cựa quậy làm gì cho mệt xác.
- Tao không thể chết được, tao còn con nhỏ, còn mẹ, còn bà tao ở nhà, tao chết thì ai sẽ chăm sóc họ?. Đâu phải như đứa nít ranh chúng mày, học thì không lo, đi tằng tịu với kẻ có vợ làm gì để giờ bị thế này..
Chúng nó im lặng ,những đứa còn quá trẻ con Nhung không muốn nói nhiều. Loay hoay mãi chẳng được tích sự gì,Nhung nhìn tứ phía xem có gì trợ giúp tháo dây được không? Bất chợt, cái Diễm nôn khan không ngớt, mặt nó tái xanh lại mệt mỏi ngả ra giường thở phù phù. Tất cả cứ nghĩ nó vì bỏ đói lâu quá nên bụng cồn cào , Nhưng nó đã trả lời:
- Bầu bì đúng là mệt mỏi, lại còn không được ăn....
Nhung tí nữa thì ngất trước câu thản nhiên của nó, sắp chết đến đít rồi mà còn nói được. Mà nó có thai với ai?Không phải có thai với Quân đấy chứ?
- Mọi người làm gì mà nhìn kinh thế, chả lẽ yêu nhau thì không được quan hệ à? Chả lẽ chỉ có nắm tay nắm chân, ôm hôn đá lưỡi thế thôi à?nhạt chết. Mà Các bà cứ ra vẻ, tôi sợ các bà cũng mất hết rồi ấy chứ.
Hai đứa kia cúi mặt, Nhung điên tiết thay cho chúng nó, bọn nó còn tuổi ăn tuổi lớn, gã lừa những đứa trẻ con thì được gì, cái Diễm kể lể như chiến tích những hôm mây mưa với Quân, Nhung gào lên giận dữ:
- Mày thấy hay ho lắm hả Diễm, mày sắp bị nó chôn sống đến nơi ròii đấy ,mày tỉnh lại đi! Tao đã cảnh cáo mày rồi, đến giờ mày còn nghĩ nó thương yêu mày à? Chỉ vì nó muốn trả thù mẹ mày thôi, những đứa ở đây đều có mẹ cặp kè với bố nó nên nó mới lấy tình cảm ra trả thù. Chứ thả ra nó thèm vào mấy đứa trẻ ranh chúng mày. Bây giờ việc của chúng mày là bình tĩnh, hợp sức lại với chị để ra khỏi đây, chứ không phải nằm chờ trực có ai đến giúp. Nhanh lên!không còn thời gian nữa đâu.
Cả đám không còn nhao nhao nhao nữa mà xem có gì để thoát ra ngoài. Cuối cùng, Nhung nhảy lò cò ra chỗ cái Diễm, lấy răng cởi trói tay cho nó, cái thừng siết tay con bé đỏ rớm máu,phải mất một lúc mới cón thể tháo được. Nhung cởi cho nó trước vì nó đang mang bầu, cứ cột như thế e là không chịu được. Hai đứa con gái kia cũbg làm tương tự nhưng sức non yếu chẳng ai cởi được ra. Cái Diễm và Nhung lại phải cố gắng cởi nốt. Khi tháo xong xuôi,họ lại tìm đường ra ngoài. Đây là cái gác xép hẹp, Nhưng có cửa chẳng khác gì mật thất, dày và kín đáo lắm. Nếu không để ý cũng chẳng ai biết có căn phòng này ở đây. Một đứa con gái thất vọng lại than:
- Chị ơi!chắc mình chết ở đây thật rồi, giờ không có lối ra thế này thì tính thế nào được?
- Mày cứ yên để chị nghĩ!
Nhung gắt lên với con bé, nó lại ngồi thút thít khóc rằng nó thương Quân thật lòng thế nọ thế kia mà hắn lỡ lòng nào. Nhung chả thèm giải thích nhiều, đối với những đứa trẻ con ngây ngô lại chập chững yêu đương mù quáng thì chết đến đít nó vẫn chưa thể tin được Quân lại dám làm như thế.
Chúng nó tụm vào nhau kể, cả ba đứa hắn đều đưa đến ngôi nhà này, ngồi ăn tối ở cái bàn có hoa và có nến, có nhẫn, khung cảnh lãng lãng mạn như thần tiên để dụ dỗ chúng. Gã cho chúng uống thuốc mê rồi nhốt từng đứa một lên đây. Cùng một cái bàn, hắn thực hiện y như thế với cả ba đứa. Điện thoại hắn đều giữ của chúng nó để khi tỉnh lại không có cách liên lạc với người nhà. Chúng nó có biết đâu hắn đã gọi về đe dọa người thân của bọn nó rồi. Hắn muốn kể cho mẹ nó nghe về sự trừng trị đứa con nó đau đớn thế nào, nó cay đắng ,man rợ ra sao. Gã muốn cho mẹ chúng nếu trải cảm giác đau khổ mà hắn đã từng phải chịu từ lúc bé tí thế nào. Sau này,mẹ nó hàng ngày, hàng giờ phải dằn vặt nỗi đau ,và sự ân hận không để đâu cho hết....:
- Nào!Chúng mày! Ra bậy cái này cho chị!
Nhung ra lệnh, chúng nó lật đật về phía cô -về phía cái bàn gỗ con con đã mục, mỗi đứa một tay, giữ cho Nhung đạp mạnh để lấy cái chân ghế vì bây giờ Nhung là người khỏe nhất.
Loay hoay mãi cũng lấy được, bốn đứa đẩy cái giường vào góc tường, Nhung trèo lên trên,lấy cái chân ghế ban nãy lấy được, dùng hết sức đập vào cái cửa kính, cái cửa đấy không phải dạng bình thường, là một mặt kính cường lực dày tầm mười li. Đập vài nhát vẫn không thấy vỡ, chỉ xước xước vài đường con con:
- Chết rồi chị ơi! Nó về rồi.Làm thế nào bây giờ?
Đứa con gái sợ hãi luống cuống,Nhung lấy hết sức bình sinh đập thêm một lần cuối cùng nữa làm tấm kính vỡ choang. Vì là ô ánh sáng bé tí nên chui qua mỗi lần chỉ được một người. Cô kéo tay từng đứa trèo lên rồi dặn dò:
- Chúng mày trèo ra trước, tầng này là tầng ba, tụt xuống mái hiên, có một bờ tường đỡ thì nhảy xuống ruộng tránh gãy chân. xong băng qua cánh đồng chạy về ngôi nhà gần nhất gọi người nhà biết chưa?
- Thế còn chị? Chị không đi cùng à?
- Không kịp đâu, nó lên đây bây giờ. Chị sẽ ở lại giữ chân cho các em chạy thoát. Thà một đứa chết, để ba đứa được sống còn hơn là xuống hết và chết hết .
Chúng nó không nói gì nữa, từng đứa một trèo lên rồi thoát ra ngoài,đứa cuối cùng vừa chui ra khỏi thì Quân ập vào. Hắn lao đến định túm lại thì Nhung giữ chân:
- Quân ơi!Đừng làm chuyện ác nữa,nỗi đau trồng chất nỗi đau thì được gì?chúng nó còn trẻ,đừng hại người vô tội nữa.
Quân điên lắm, hắn nắm lấy tóc cô đập thật mạnh vào tường khiến Nhung choáng váng, dù thế cô không buông tay ra khỏi ống quần hắn. Dòng máu tươi đỏ thẫm trên đầu chảy ra xối xả:
- Con chó này! Mày làm hỏng kế hoạch của tao , tao phải gϊếŧ chết mày.
Quân nhấc bổng Nhung lên bóp cổ cô thật chặt, Nhưng vẫn nắm tay vào áo hắn . Ánh mắt căm thù Quân nhìn vợ như con dao nhọn đâm thấu tim can. Khẩm lẩm những đứa con gái đã chạy thoát, cô buông tay, mắt ngắm lịm nói trong vô thức:" Đừng hại người vô tội nữa"....
Cũng vừa đúng lúc, công an cùng mẹ hắn ập vào tóm sống lấy hắn lôi đi. Hắn vẫb còn vùng vằng lên cơn điên dại đòi chém đòi gϊếŧ, họ tiêm cho hắn một mũi gây mê cho hắn không còn biết gì nữa. Nhung bất tỉnh được người ta đưa thẳng vào bênh viện. Những đứa con gái được Nhung dẫn lối may mắn chạy thoát thân ....