Thấy con trai lôi xềnh xệch con vợ đi, ông bà vẫn cứ nghĩ chắc là chúng nó lại có chuyện gì to tiếng đấy bình thường. Nhưng thấy con dâu nói thế,bà Lành vẫn cầm điện thoại gọi cho bà Mai xin số Nam. Đến lúc gọi được cho Nam,hắn chỉ kêu lên một tiếng:" Thôi chết !" Rồi lại dập máy, để lại muôn vàn khó hiểu cho tất cả mọi người.
Một lúc sau, Nam đưa bà Mai đến nhà ông bà Lành, hắn hốt hoảng kể về những chuyện Nhung đã kể cho hắn nghe trước đấy:
- Quân nó vẫn nghi ngờ rằng đứa bé Nhung sinh ra không phải con hắn, rằng hắn nuôi ý định trả thù những đứa con gái là con nhân tình của bác trai thời xưa,trong đấy có cả Nhung....
Cả nhà lúc này vỡ lẽ ra, bà Lành ngồi thụp xuống ghế, đôi mắt thất thần nhìn ra ngoài sân tối tăm mù mịt,bà rưng rức khóc trách:
- Con ơi là con! Sao lại dại dột thế hở con? Giờ đây mẹ có thù với hằn gì mà sao con lại để bụng lâu đến thế.
Ông Lành đi đi lại lại suy nghĩ một lúc lâu, bầu không khí trong nhà căng thẳng ngột ngạt đến nghẹt thở. Vứt điếu thuốc cầm trên tay, ông kiên quyết:
- Nam!cháu gọi công an đi! Bác nghĩ có chuyện lớn rồi.
Nam gật gật đầu, toan rút điện thoại ra gọi thì bà Lành lại can:
. - Con mình nó làm sao mà phải gọi công an ? Ông định bắt nó hả? Con ông đấy mà ông nỡ lòng nào....
Bà ấy là rít lên khóc lóc than thở, khiến trong nhà càng trở nên rối ren, chẳng ai nghĩ được gì. Nam bị bà giữ điện thoại thì lúng túng, định không gọi nữa nhưng ông Lành lại thúc giục:
-Tính con bà, chẳng lẽ bà không biết?Nó chúa thù hằn giai và cộc tính. Bà mà cứ lằng nhằng lôi thôi, có án mạng xảy ra thì bà ân hận suốt đời đấy.
Nghe chồng đe dọa, bà buông tay không cản nữa,ngồi xuống bên cạnh bà Mai. Hai người đàn bà ngồi lặng lẽ, không còn khóc lóc, gào thét hoảng sợ như ban nãy, Nhưng trong lòng lại giống như có đống lửa nóng bừng bừng không thôi....
Chiếc xe ô tô đã cũ đưa Nhung đến một nơi xa xôi, không một mống người, bị đánh cho ngất lịm đi đến giờ Nhung mới tỉnh, tay chân cô bị trói chặt đau đớn, Nhung nhìn tứ phía cũng chỉ là một màn đêm tĩnh mịch bao trùm. Bên cạnh, Quân đang lạnh lùng lái xe, trên tay vẫn còn phì phèo hơi thuốc. Từ lúc nào hắn lại biết hút thuốc nhỉ? Ngày xưa Nhung vẫn yên tâm rằng đàn ông trên đời hầu như ai cũng hút, chỉ còn xót lại mỗi Quân, ấy thế mà giờ hắn cũng biết đấy chứ chả đùa. Nhung đâu biết rằng, hắn cái gì mà không sành, chỉ có cô thứ gì cũng không biết mà thôi:
-Dậy rồi hả vợ! Vợ nằm nghỉ ngơi đi, anh đưa vợ đi chơi nhé.
- Anh định đưa tôi đi đâu? Anh định làm gì? Mà còn cái Diễm? Có phải anh đã làm gì con bé rồi không?
Hắn thấy vợ hỏi thì quay ra cười, giọng điệu tử tế ban nãy đâu mất, hắn trắng trợn:
- Mày cũng quen con Diễm sao?Mày muốn biết cơ à? Thế để tao dẫn mày đi luôn một thể, rồi cho chúng mày chung một cái mồ luôn nhé.
Nói xong hắn lại lặng im ,Nhung nhìn vào mặt hắn, khuôn mặt vẫn hiền lành,nhưng đôi mắt thì chứa đầy sự hận thù, lúc nào cũng ngân ngấn nước mà láo liên láu cá. Cô nhìn vào hắn , người mà cô đã gọi làm chồng được gần một năm qua hắn thay đổi đến kinh ngạc:
- Sao anh cứ phải hận thù như thế?những đứa con gái kia nó có tội tình gì?Mẹ anh đã không oán trách, thì anh còn mang bụng để đau khổ làm gì?...
Hắn không cho Nhung được nói hết câu vung tay tát cô bốp một cái làm cô ngã cắm đầu,hắn nghiến răng ken két khi nhớ về những chuyện cũ đã qua:
- Mày im mồm đi! Mày thì biết gì mà nói? Mày có biết ngày xưa mẹ tao sống khổ sống sở thế nào, bà ấy thương lão ấy ra sao. Nhà tao nghèo, mẹ tao bán hết thứ nọ đến thứ kia chạy vạy để lão xin được việc làm tử tế. Ấy vậy mà đến lúc có việc làm, có một tí tiền khoe mẽ, lão quay ra cặp bồ cặp bịch rồi về đánh mẹ tao. Mày có biết những trận đòn ấy nó dã man thế nào khô g? Lão đánh mẹ tao xong còn quay ra đánh luôn cả tao. Đây này! Mày xem sẹo tao còn lồi ra đây này.
Quân cúi xuống vén lớp những lớp tóc ra để lộ những vết sẹo chằng chịt trên đầu. Trông hắn rắn rỏi, bản lĩnh là thế đây ai biết hắn lại trải qua một tuổi thơ đau thương và đầy vết tích như thế. Giọng hắn cứ đều đều ,đều đều kể cho Nhung nghe những đau khổ hắn phải nếm trải , trong giọng nói cứ vang dội lên sự hằn học và bực tức như muốn phát điên :
- Tao nhớ nhất có lẽ là cái hôm lão dắt gái về nhà, tức mẹ con Diễm mà mày biết ấy. Lão quan hệ ,làʍ ŧìиɦ trước mặt tao, lão trói tay chân mẹ nó vào giường y như thời trung cổ, cũng có roi da, xích ,cùm kẹp. Lão già ấy cũng nhiều trò tinh quái quá thể,lão vỗ vào mông mẹ nó đen đét,khiến ả cứ cong người lên rên rỉ,càng rên lão lại cười sảng khoái. Đúng lúc ấy thì mẹ tao về, chứng kiến tất cả, bà định lao vào đánh con hồ ly tinh ấy nhưng lão già đã cản. Không những thế, lão còn trói tay chân mẹ tao để con điếm ấy đánh mẹ tao thừa sống thiếu chết. Những hình ảnh ấy cứ thế tiêm nhiễm vào đầu tao, mày nghĩ thử mà xem, một đứa bé còn quá nhỏ mà phải chịu nhiều đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần như tao thì mày nghĩ tao có nên gϊếŧ hết tất cả chúng nó hay không.
Nhung im lặng không nói,cô cảm thấy thương hại cho Quân, thương thay cho đứa trẻ lanh lợi phải hứng chịu nhiều tổn thương từ gia đình. Cô nghĩ nếu hắn được sinh ra và lớn lên trong gia đình có tình yêu thương bao bọc nhau như gia đình cô chẳng hạn, tuy không giàu nhưng lúc nào cũng vui vẻ và đầy ắp tiếng cười thì giờ đây hắn sẽ có một suy nghĩ tốt hơn, một tương lai sáng lạng hơn:
-Ngày xưa người gọi giang hồ đi theo mẹ tao để đánh mẹ mày cũng là tao. Đến hồi mày bị con Trúc đánh cũbg là tao gọi người hộ nó. Nhìn mày bị đánh không hiểu sao tao thương lắm, vì ngày ấy tao yêu mày thật lòng, nghĩ đủ mọi cách để có được trái tim mày,Nhưng mày không hề rung động với tao. Đến khi biết mẹ mày có qua lại với bố tao thì tình yêu tao chẳng còn nữa, nó hóa thành thù hận hết cả rồi. Giờ đời mày có kết cục như hôm nay cũng chỉ trách vì mẹ mày thích bố tao thôi ...
.
- Mẹ tôi không phải loại người đấy!mẹ tôi đi xin việc cho tôi nên mới hẹn gặp bố anh. chứ anh thử nghĩ, có ai làm điều đen tối mà lại hẹn nhau ra quán cà phê ngồi không?
- Hẹn cũng không được , hẹn riêng cũng là cặp bồ....
- Anh có chứng cứ gì không?đấy là bịa đặt, đấy là vu khống! mẹ tôi cả đời chăm bà nội mù lòa, chăm chồng đau ốm, chăm hai đứa con thơ dại chẳng than vãn nửa lời. Thế thì bố anh dựa vào cái gì mà đòi có mẹ tôi, xin lỗi bố anh còn thua xa lắm.
Nhung nói một thôi một hồi cho Quân thấm, có vẻ hắn hiểu ra rằng mình đã trách nhầm bà Mai, rằng bà ấy không phải loại cặp kè, rằng trận đòn ghen năm ấy là mẹ hắn đánh bà ấy oan. Nhung tưởng như thế là hắn đã buông tha cho cô, nào ngờ chẳng phải. Rút tập giấy kết quả ra đập vào mặt cô ,hắn lại lên giọng:
- Thế mẹ mày đàng hoàng, sao lại đẻ ra loại đĩ điếm như mày hả Nhung? Mày giải thích đi, thế đứa con này là con của thằng nào?
Cô không nhặt được tờ giấy rơi lả tả trước mặt vì tay đang bị trói quặt ra đằng sau,lúc đấy chỉ đọc được vài dòng chữ:"ông Quân và cháu Bảo( tên con trai Nhung) không cùng huyết thống" có bây nhiêu đây cũng đã hiểu ra được vấn đề. Nhìn Nhung bặm chặt môi nín thin, hắn lại được đà nói càng hăng:
- đấy! Giải thích tiếp đi chứ, nãy mày bao che cho mẹ mày hay lắm cơ mà. Giờ đến lượt mày phản bác lại cái tờ kết luận này đi. Mày hay lắm Nhung ạ! Sừng tao cũng kha khá dài rồi đây này. Mày sợ em mày bị cắm sừng, Nhưng đích thị cái Ánh sinh con chính là con của thằng Minh, còn con mày thì là con của thằng khác. Tính con Ánh đỏng đảnh thật,nhưng còn tốt hơn gấp một nghìn lần mày. Người ta hay có câu ,đĩ thì chưa chắc mất zin,nhưng gái ngoan chưa chắc đã còn là như thế đấy.Mày lo bò trắng răng phết nhỉ. Bản thân mình thì như cứt mà cứ sợ người khác thối. Tao cứ ngỡ tuổi thơ tao bất hạnh, khi trưởng thành gặp một đứa hiền lành và biết điều, quan tâm người khác như mày thì đúng là trời bù đắp cho tao. Nhưng cũng chả phải, đời chỉ là một đống rối lừa, một mớ hỗn độn mà chính tao là người gánh. Tao thương mày đến độ nào mà mày lỡ làm thế này với tao hả Nhung?Giờ tao mới nhận ra một điều ngoài bản thân mình ra thì không ai thương mình cả.
Những giọt nước mắt cay đắng cứ thế lăn xuống, có lẽ hắn đang thất vọng về Nhung lắm, cô chẳng biết nói gì vào lúc này chỉ còn biết thở dài buồn bã,lỗi này ở cô ,cô sai thật sự rồi...