Cái Ánh không dám cãi, dọn xong nhẹ nhàng đi ra ngoài. Lần đầu tiên Nhung sửng cồ lên với nó mà cô thấy hả lòng hả dạ ghê gớm,người ta bảo cấm có sai, chị dâu em chồng chả đời nào hòa thuận.
Những tuần gần sinh này, Nhung nghỉ làm tranh thủ mua sắm ít đồ cho con còn thiếu. Bà Mai và bà nội bên nhà gọt nhiều nghệ đem phơi khô để đẻ xong có cái Nhung hơ mặt. Đạ bà sinh đẻ phá sức phá tướng ghê lắm, nên bà Mai cứ nghĩ được cái gì lại làm cái đấy, thân chăm hai con rồi, ấy thế mà đến khi con gái sắp đẻ bà cũng lóng ngóng lo sợ vô cùng.
Quân chẳng biết đi đâu làm gì mà lúc gọi được lúc không, đi mấy hôm mới về, về xong tắm táp xong lại đi tiếp. Nhiều khi vợ hỏi, hắn chẳng trả lời mà quăng vào mặt vợ một cục tiền:
- Tôi đi làm chứ có phải đi đâu đâu mà quản! Mệt bỏ mẹ ra chẳng hỏi thăm sức khỏe thế nào, cứ :" Anh đi đâu? Anh đi đâu". Đúng là đàn bà.
Nói xong thì Quân đi, Nhung đứng ở góc hè nhìn dáng chồng xa khuất, đôi mắt buồn buồn trĩu nặng. Họ mới đăng kí kết hôn chưa được hai tháng, mà tính cách Quân thau đổi lạnh nhạt y như đã ở với Nhung cả năm rồi vậy. Đúng là muốn sáng mắt ,chỉ có con đường là lấy chồng, chẳng cần ai dậy,họ tự khắc sẽ khôn ngoan:
- Chị Nhung về nhà này đúng là sướng nhỉ, không đi làm mà chồng về dâng tiền lên tận mồm thế này.
Bà Lành đứng ngoa nguýt ,Nhung đi vào ,mặc cho bà nói thế nào thì nói. Vào đến phòng, chuông điện thoại Nhung reo, là ông Thuấn, từ hồi cô dọn về nhà Quân ở ông ít gọi hẳn đi:
- Nhung à!thế nào, bầu có nghén ngẩm mệt mỏi gì không?Tối mai nhà có giỗ ông nội, con với chồng thu xếp qua nhà ăn bữa cơm nhé. có cả mẹ con cũng sang đấy.
- Vâng, để con nói với nhà con.
Tắt máy, Nhung vừa mừng vừa lo, chả mấy khi nhà ông Thuấn lại quây quần đông đủ. Không biết Quân có cho đi không,từ hôm ấy, hắn vẫn bóng gió rằng không muốn cô sang đấy chạm mặt với Nam tí nào, hắn sợ Nhung thấy Nam sẽ nối lại tình xưa nghĩa cũ. Nhưng thật sự cô rất muốn đi, nhà ông Thuấn mà thiếu cái mặt cô thì buồn chết. Với lại từ hôm bầu bì Nhung cũng chỉ cắm mặt vào làm rồi ru rú ở nhà chứ chẳng bao giờ được đi đâu . Cho nên ,lần này rủ Quân xem thế nào:
- Mình này! Tối mai bố nuôi có giỗ đấy ,ông mời hai vợ chồng mình đến dự.
Nhung đứng đợi Quân trước cửa nhà tắm rồi nói vọng vào, không thấy hắn trả lời, cô lại tiếp:
- Mai mình xin nghỉ nhé, coi như là đưa vợ đi chơi....
- Chơi bời gì!bầu vượt mặt ra còn chơi với bời, sang đấy thì có gì mà chơi? Ăn được bữa cơm lúc về dọn dẹp cũng nhục quá con chó.
Nhung đứng im chết biếng người, chả ngờ người đào hoa phong nhã chuyên nói những văn hay mĩ từ nay lại phát ngôn ra câu chát chúa đến thế. Đang đứng suy nghĩ thì Quân tắm xong mở cửa đi ra, hắn xoa dịu:
- Không phải anh không cho em đi, mà em cũng biết rồi đấy, cái Trúc thì nó ác, nhà đấy có ai ưa em đâu. Vả lại,em đàn bầu bì thế này, đi xa lại ảnh hưởng ....
Thấy chồng nói thế, Nhung không cãi, cô định bụng Quân đi làm mất ngày mới về, cô cứ im im đi sang đấy một mình, Quân cũng chẳng biết.
Ngày hôm sau, chưa năm giờ chiều Nhung đã đi nấu cơm nước, cô nhẩm tầm sáu giờ thì nhà ăn rồi mình bắt xe sang bên ấy cũng gần bảy giờ. Vội vàng chuẩn bị,mong là Quân sẽ không hề hay biết.
Sang nhà ông Thuấn đã thấy cả nhà bắt đầu vào ăn. Mọi năm lèo tèo người trong gia đình, năm nay đặc biệt hơn là có cả bà Mai sang nấu giúp. Từ khi bà Thuấn không thù hằn trong lòng cả nhà vui vẻ hẳn. Nghe đâu chính bà Thuấn đã đề nghị ông Thuấn gọi bà Mai sang cho vui. Hiếm khi nào thấy hai người đàn bà ấy lại hoàn thuận ,vui vẻ đến như vậy
Bữa cơm diễn ra rôm rả lắm, đúng là không sang thì phí cả đời. Cái Trúc phắn đi đâu từ sáng chẳng đoái hoài gì đến con. Thế lại thay, nhà có nó vào chỉ thêm nhức đầu. Nghe bà Thuấn vào nó vẫn hay đay nghiến bà suốt, Nhưng cũng bị Nam nhắc nhiều, có hôm còn ăn mấy cái bạt tai , nó giận dỗi vài hôm bỏ về ngoại nhưng chẳng ai chứa lại cắp đít về nhà.
Nhung ăn khí thế lắm vì ở nhà bà Lành nấu cho cô ăn toàn đồ bổ béo thật đấy nhưng cái gì bà đã cấm thì cô tuyệt đối không động đũa. Sang đây cái gì Nhung cũng ăn, chẳng ai cấm cản. Đúng là lúc thoải mái nhất vẫn là khi ở nhà mình.
Nhung đang gặm miếng thịt gà dở thì Quân vào, hắn trừng trừng nhìn cô nhưng đến khi mọi người thấy hắn lại ra vẻ thân thiện,tay xách nệ khệ giỏ quà vào thắp nhang:
- Con có việc bận, nên nói nhà con đi trước ,Cô ấy đang có bầu đi đâu một mình con cũng chẳng quan tâm, nên thu xếp sang đây sớm sớm xem thế nào.
Nhung thấy chồng sang thì sợ xanh mặt, tim cô đập thình thịch, miếng thịt gà nghẹn ứ ở trong cổ họng. Sợ hơn là ai nghe xong cũng khen hắn là người chăm sóc chu đáo vợ con mới chết. Kể từ khi Quân thò mặt sang, Nhưng cứ cảm giác sợ sệt mơ hồ mà chẳng biết tại sao.
Tiệc tan, Nhung mang bát đi rửa, Nam long tong ngồi cạnh tráng bát cho nhanh., chủ yếu là có không gian riêng cho hai đứa nói chuyện, lúc đang ăn nhiều người nói không tiện:
- Em vẫn khỏe nhỉ, bầu mà chẳng nghén gì cả. Khi nào thì dự kiến sinh ?
- Chắc tuần sau anh ơi, nghe nó cũng muốn chui ra lắm rồi.
Vẫn là những câu hỏi quá đỗi bình thường, Nhưng sao cảm giác hai người nói chuyện mại gượng gạo xấu hổ hết sức. Cũng phải! Tự nhiên thế nào được khi họ đã có quãng thời gian yêu nhau và đã dành cho nhau sự tinh tế của cơ thể. Nam nửa đùa nửa thật hỏi Nhung:
- Nhung này!có khi nào đứa bé này là con của anh không?
- Con anh thế nào được?Anh nói nghe lạ thế, anh không sợ cái Trúc nghe thấy sẽ buồn à. Này! Đùa thế nào thì đùa , Nhưng đừng lôi chuyện quá khứ ra để khêu gợi. Có ngày mất đầu đấy.
Quân ở đâu đứng ngay đằng sau khiến Nhung chết biếng người. Quân cầm tay kéo Nhung đi không cho ngồi rửa bát nữa, lên nhà hắn vẫn xin phép đàng hoàng nhưng với lí do là đưa vợ về không ông bà nội mong nên không ai phản đối. Từ lúc chồng phát hiện ra Nhung sang đây cô hoảng lắm, thái độ hắn vẫn bình thản nhưng sao cứ có cảm giác hắn muốn gϊếŧ người đến nơi vậy.