Xách bọc trứng về ,Nhung phải giấu giếm lắm mới mang được vào trong bếp. Nghĩ đang mang bầu mà phải giấu kì thực thật buồn cười, mà cô biết sẽ chẳng giấu mãi được đâu. Mai kia bụng nó ễnh lên rồi có mà giấu đằng trời. Nghĩ đến đấy , Nhung chống cằm thở dài thườn thượt, đầu cô lại suy nghĩ lung tung:" Không biết trai hai gái, có khỏe mạnh không, để sau ra rồi nó sẽ giống ai....?" Nhung chột dạ nghĩ ,chi bằng dẫn bà Mai đến gặp ông bà Lành trước ,hai bên người lớn nói chuyện cho dễ, chứ cứ để thế này, Nhung không nói được thì biết đến khi nào mới ổn thỏa.
Chiều nay ,Nhung được nghỉ ở nhà, từ khi cái Trúc có bên ngoại sang khiến mẹ và Nhung nhàn hẳn,chứ không lâu lâu đi một tí là lại gọi oang oang về . Với lại, chắc ông Thuấn cũng phải nhắc khéo cái Trúc về việc chăm con đi chứ, nó cứ ham chơi mãi ai mà cứ hộ suốt được. Đang lim dim nằm trên võng, bà nội lần lần đi ra ngồi ngay bên cạnh, chắc bà nằm nhiều nên cũng chán mà mỏi. Nhung bật dậy ,đấm lưng xoa bóp cho bà:
-Thoải mái không bà ơi! Cháu gái mát xa là nhất luôn bà nhỉ.
-Cha bố cô! Ừ. Thì thích. Nhưng chẳng mấy mà lại đi theo giai bỏ mất bà với mẹ mày đâu. Người ta hay bảo, con gái trong nhà như quả bom nổ chậm, Chẳng biết khi nào thì mày nổ.
Nhung giật mình, không biết bà đã cảm thấy điều gì rồi cũng là, cô lắp bắp trấn an:
- không đâu bà ơi!Cháu ở nhà còn dài, cháu không đi lấy chồng đâu.
- Đứa nào chả bảo thế, mai mốt có đứa hỏi lại tơn hớn lên ngay ấy mà.
Bà nói xong thì dựa vào võng Nhung nằm, chắc bà lại lo cho cháu gái đây mà. Sau này Nhung đi đúng là buồn thật, chỉ có mẹ với bà ở nhà, hai người đàn bà đều góa bụa, sớm tối lủi thủi thì nhàm chán biết bao.
"Reng...!!!!"
Chuông điện thoại kêu , tự dưng sao hôm nay lại khó chịu cái chuông điện thoại này ghê gớm, phải chăng người ta bảo mang bầu thì tâm tính thay đổi. Nhấc điện thoại lên, người bên kia chẳng biết là ai đã vội nói gấp gáp:
- Nhung à,về nhà bố nuôi cháu nhanh, cái Trúc đi đâu mà để con bé khóc um tí tỏi ở trong nhà, cửa thì khóa, bố với thằng Nam đi công tác đột xuất mấy hôm chưa thấy về.
- Vâng vâng. cháu đến ngay ạ.
Khổ, miếng ăn thì không có, nhưng hễ có việc lại phải cắp đít chạy trước tiên. Nhung phóng ga hết công suất chạy như điên về phía nhà ô g Thuấn. Cứ ngỡ nó đẻ xong phải thay đổi tâm tính, ấy thế mà không phải, có lẽ Trúc bị thần kinh thật rồi
Đến nơi đã thấy mấy ông bà hàbg xóm tụm năm tụm ba vào xót ruột đứng hóng. Thấy Nhung đến, họ chạy ào ra nói liến thoắng:
- Rõ khổ! Không biết cái Trúc đi đâu.
- Con cái thì đỏ hỏn mà dám vứt ở nhà. Tao cũng đến chịu.
Nhung nhanh tay mở lớp khóa cổng rồi chạy xộc vào mở khóa cửa, hàng xóm cũng chạy theo sau. Khi vào đến phòng, thấy con hĩn đang nằm thoi thóp thở, chắc nó không còn sức nữa mà khóc, cái bình sữa bốc mùi chua lè, Nhung tráng thật sạch rồi pha lọ sữa. Thấy hơi, con hĩn tấm tép mồm rồi mút chùn chụt vì đói, trên tay chân nó còn chi chít vết muỗi đốt. Nhìn nó, ai cũng chép miệng thở dài,thương con bé có người mẹ vô nhân tính.
- Nhung ơi! Đưa bà Thuấn đi việc mau lên.
Cô vội vàng đưa con bé cho bà hàng xóm bế, rồi lại chạy lên tầng ba. Trên này, bà Thuấn cũng gần như ngất lịm đi không biết gì, cái bỉm có lẽ mấy ngày không ai thay đã bốc mùi nồng nằng. Trên người bà có những vết gì rất lạ, chắc chắn không phải muỗi đốt, mà là vết đánh, vết cào cấu . Không nghĩ ngợi thêm, người cõng bà , người bế con hĩn ra xe, tất cả làm trong im lặng. Nhung tức đến chảy cả nước mắt, loại làm mẹ trẻ con mà như con không đầu, không biết suy thì nể nang gì nó nữa.
Cũng may có những người hàng xóm tốt bụng giúp đỡ ,chứ một mình Nhung chắc cũng chẳng làm gì nổi. Con hĩn và bà Thuấn có vẻ đã khá hơn nhưng vẫn chưa tỉnh,bác sĩ bảo cả hai do bị bỏ đói quá lâu, may mà có người phát hiện kịp,chứ để một vài tiếng nữa chắc e chừng khó sống nổi. Càng nghe lại càng căm, một người cũng đang mang bầu hiểu rõ hơn hết tình yêu thương trẻ con,sao con Trúc nó lại ác đến độ đấy chứ. Cứ thế này,nếu không ai ở nhà giám sát ,sẽ có một ngày nó lại đi biệt mấy hôm, lúc đấy cô e hai người sẽ không còn được may mắn như hôm nay nữa.
Cô đã gọi điện cho ông Thuấn và Nam , nố cả hai đừng lo vì đã bà Mai ở cùng chăm non rồi. Quân cũng đến, thấy Nhung hắn lại tới hỏi han làm bà Mai khó hiểu, chắc bà cũng chỉ nghĩ đơn thuần là lâu rồi chúng nó không gặp nhau nên quấn nhau thân mật tí cũng chẳng sao. Mẹ cha con Trúc! Sắp tối đến nơi rồi, nó cũng không thấy đâu, mà nhà nó cũng không ai đoái hoài, đến hỏi thăm cháu ngoại xem thế nào. Đúng là "liu điu lại đẻ ra dòng liu điu" rồi.
Đến tối thì bà Thuấn tỉnh hẳn, bà mở mắt ra đã hỏi Nhung:
- Cái hĩn thế nào ,nó không làm sao chứ?
- Nó đỡ rồi, mẹ cháu đang cho uống sữa.
Nghe thế bà Thuấn thở dài, yên tâm hơn một chút, mắt bà cụp xuống đến là thảm. Từ hồi con dâu về, bà cứ gầy sộc cả lại, ngày xưa to béo là thế ,giờ đã giảm đi quá nửa. Bà Mai thấy tiếng nói thì bưng cặp lồng cơm vào, hai người đàn bà từng có một thời là kẻ thù chạm mặt nhau,bà Mai thì không để bụng, tự nhiên như người nhà để từng món ra bàn. mùi thơm cứ thế tỏa ra nức mũi, bà mở lời bắt chuyện không một chút hậm hực tro g lòng, ngược lại còn gần gũi, quan tâm vô cùng:
- Chị dậy rồi à? Tôi có nấu canh gà hầm táo mèo cho chị ăn tẩm bồ rồi đây. Tôi để bàn này tí cái Nhung giúp chị ,ăn canh gà xong rồi ăn đồ khác cũng được.
Nhung cứ ngỡ bà Thuấn sẽ lại gào ầm lên ,rằng bà không cần, rằng bà ta sẽ hận mẹ cô đời đời kiếp kiếp. Ấy thế mà không, mẹ cô cứ lúi húi lấy hết đồ nợ thứ kia mà chẳ thấy nét mặt bà Thuấn đang buồn thế nào, bà cúi gằm mặt xuống, nếu không bị liệt, có lẽ bà ấy đã nhanh tay lau được giọt nước mắt lăn trên má cho bớt xấu hổ. Bất giác, bà lí nhí nói khiếm bà Mai khựng lại vài giây:
- Mai !ngàn lần xin lỗi cô vì lỗi lầm của mình....
Bà Mai không nói gì như thể bà chưa nghe thấy, lại tiếp tục làm việc. Nhung ngồi bên bế con hĩn mà phì cười. đáng lẽ bà Thuấn phải nhận ra điều tốt đẹp của bà Mai từ lâu rồi mới đúng, chứ chẳng cần bà bị bỏ đói thế này, mẹ con Nhung đưa tới đây bà mới thấy cảm kích .
Mông của bà Thuấn đóng bỉm lâu ngày giờ bị lở loét nhìn rất sợ, tuy bà không cảm nhận. được ,nhưng ai nấy trông vào cũbg không dám nhìn lâu. Bà Mai đun nước trà xanh đặc, thêm tí muối rồi tự tay vệ sinh cho bà,tay bà thoăn thoắt,nhẹ nhàng . Hiếm khi nào thây hai người quá khứ là tình địch lại trở nên hoàn thuận như thế:
- Cái Trúc ngày nào cũng bỏ ra ngoài, lúc nó về cho con uống sữa rồi lại đi ngay. Nhiều khi thấy con hĩn khóc mà sốt hết cả ruột. Có hôm nhắc nó, nó quay lại cào cấu rồi đánh tôi mấy cái. Đấy! Con dâu đấy, chả được nhờ lại còn bị ăn đánh.
Nhung nhìn là biết, nhưng cũng chằng hỏi bà, sợ bà lại bênh Trúc chằm chặp bao che như hôm trước. Vậy mà giờ mà trải lòng với mẹ con cô, có vẻ bà cũbg chẳng muốn giấu giếm nữa. Nhung không thể ngờ nó lại dám đánh cả mẹ chồng. À phải rồi! Con nó dứt ruột đẻ ra nó còn chả cần cơ mà, thứ người như nó phải vứt cho chó tha mất thôi.
Giọng bà Thuấn cứ trầm buồn tâm sự, từ ngày Trúc về nó không động chân động tay vào việc gì, bố chồng và chồng thường xuyên công tác nên không ở nhà chứng kiến, mà có thì cũng chẳng dám nói năng. Có hôm nó thuê người ta mang cơm hộp đến để trên bàn, họ đâu biết bà tật nguyền chẳng thể tự ăn. Hộp cơm đấy cứ để cả ngày ,bà đói cũng không có cách nào khác. Ấy thế mà nó về còn chửi bà là chó chê cứt,nó mang đổ luôn vào sọt rác. Bà có nói lúc đấy nó mới im. Hay những lần say bí tỉ, nó nôn ra nhà rồi nam lại đi dọn. Nhiều lần nó đánh bà, đa số là trong lúc say, nó ghét vì bà bị liệt chẳng thể đi lại để nó hầu....Ngày xưa bà quý nó bao nhiêu, bây giờ bà hận nó bấy nhiêu. Đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận, ở lâu mới biết lòng người,Nó ghét bà cũng đc ,nhưng còn con nó , đứa bé có tội tình gì?hai mẹ con Nhung ngồi nghe mà thở dài Thương cảm. Ngày xưa bà Thuấn cũng ác lắm,giờ có đứa con dâu về bà tịt đường luôn . Đúng là ác giả ác báo.mà không nhờ những lần thế này, chắc có lẽ bà vẫn ghét hai mẹ con chẳng biết đến lúc nào:
- Con đĩ già kia! Mày lại bày trò gì để hàng xóm láng giềng nói tao. ,chúng nó cười vào mặt tao thế hả?
Tiếng guốc cao gót cồm cộp mỗi lúc một gần,bà Thuất tái mét mặt vì sợ hãi, bà nó sẽ lao vào đánh bà thêm lần nữa. Dù đã được các y tá góp ý đây là bệnh viện,nhưng Trúc nói oang oang ,nó hằn học đi vào phòng bà Thuấn, túm lấy cổ áo bà ấy lắc, bà Mai thì luống cuống tay vẫn bế con bé, còn Nhung thì can không được. Đầu tóc nó xõa rũ rượu ,hai mắt trắng dã đến là kinh,y như mấy đứa bị ngáo đá. Nó xếch ngược bà lên tra khảo:
-Thân tàn phế mà vẫn không biết phận, lại còn muốn thế nào nữa đây. Tao cho chúng mày chết hết cả nhé,đã vô dụng lại còn thích đặt điều à.
Nhung giật lấy áo nó, tát nó liên tiếp vào mặt khiến nó không kịp đỡ. Con điên này say quá rồi, cô phải tát cho nó tỉnh:
- Tao phải vả chết con điên nhà mày. Cái thứ nhất(bốp) tao đánh vì con gái mày,thân làm mẹ không chăm con mình. Cái thứ hai (bốp) tao tất vì cái loại con dâu bất hiếu đánh mẹ chồng. Cái thứ ba( bốp) tao đánh vì loại lăng loàn cặp hết thằng này đến thằng khác. Cái thứ tư(bốp) tao đánh trả thù vì những cái tát oan của mày từ trước đến nay. Loại như mày không xứng đáng được người khác phải tôn trọng ,phục tùng .
Cô đánh nó, hai má nó đỏ ửng lên xưng húp, bà Mai chẳng thèm can cứ để cô đánh thoải mái thì thôi,loại nó ai mà thương nổi. Đánh chán chê, Nhung ấn đầu vào nó vào cái bô của bà Thuấn để gần cuối giường. Chưa bao giờ cô đánh ai, và lại cảm thấy ức như thế này, đúng là người ta hay bảo mang bầu tâm lí sẽ dễ bị kích động. Trúc ngã lăn quay ra giữa nhà, người ngợm khai khắm khai khú. Mãi một lúc sau nó mới bò dậy được, đang định lao vào Nhung thì Quân từ đằng sau thấy đẩy nó ngã vào tường một lần nữa:
- Mày bị sao thế trúc?Anh cấm biết chưa? Đừng động đến Nhung dù chỉ là một sợi tóc.cô ấy đang có bầu, đứa bé mà làm sao thì đừng trách.
Tất cả đều khựng lại, Nhung sợ cũng chẳng kém. tưởng đâu hắn đến cứu nguy, ai dè còn chen thêm vào công bố. Trúc đang đứng hình thì quay sang cười như điên dại nói vài câu rồi bỏ đi:
- Chúc mừng anh nhé. chúc mừng anh đã đạt được ý nguyện.
Căn phòng đang oang oang tiếng người giờ lại im ắng đáng sợ, bà Mai đang mở to đôi mắt nhìn con gái, hơn hết bà đang cần một sự giải thích lúc này. Nhung hoang mang chẳng kém, nép đằng sau Quân như cần một sự trợ giúp khẩn cấp....