Trúc sinh xong chẳng được đi đâu có vẻ cũng buồn chân buồn tay lắm, nhiều khi nó cứ cáu rồi gắt um lên. Ai chả hiểu, một đưâ suốt ngày ăn chơi bay lắm, giờ bắt ở trong nhà nên nó phát hỏa cũng là điều dễ hiểu.
Nhung đi học buổi sáng ,lâu lâu mới học buổi chiều, nên chạy chạy lại liên tục. Nhà có thê người nên ông Thuấn yên tâm mà đi làm, Nam từ hồi Trúc sinh thì ở nhà hẳn chăm bẵm . Hắn cũng biết hi sinh phết nha, học cách pha sữa, quấn tã, dỗ dành cho con đỡ quấy. Dù vẫn còn lóng ngóng nhưng còn đỡ gấp một vạn lần cái Trúc, mang tiếng đẻ con ra mà chẳng dỗ dành ,để con khóc chán mỏi mồm thì thôi. Ngoài cứ rúc trong phòng chơi điện thoại ra thì nó không bước ra ngoài nửa bước. Vết thương đã lành nhưng đến giờ bà Mai ngày cơm ba bữa bưng lên tận giường. Lắm khi nó õng ẹo không chịu ăn, bà còn phải nịnh nọt nó:" Ăn đi con! Ăn đi rồi có sữa cho con nó bú..."
Hôm đấy bà Mai nhờ Nhung qua chăm cái Trúc, còn bà ghé về nhà nghỉ chốc lát. Có lẽ mấy hôm trông thức trắng đêm chả được ngủ nên người suy kiệt và sức xuống dốc hẳn. Trước khi đi, bà còn dặn dò:
- Cái Trúc nó được chiều chuộng từ bé, giờ sinh con nữa nên tâm tính nó không ổn định, nhớ lựa lời nói với nó nhé. Nặng nhẹ nhiều nó trầm cảm thì chết dở, với lại nó còn chưa biết chăm con mấy đâu. Nên hôm trước mẹ dạy con cách quấn tã, sữa một thìa là sáu mươi mi li lít , hĩn nó đái ị thì phải lấy khăn đa năng nhúng và nước ấm lau sạch cho cháu rồi mới quấn tã. Có gì không biết phải gọi cho mẹ ngay. Nhớ chửa?
Bà dặn đi dặn lại không sợ Nhung quên,cô cũng không biết là con của cái Trúc hay là con của Nhung nữa. Nhưng mấy hôm nay cô lại thích học mấy môn bỉm nữa này ghê gớm,say này cô cũng phải có con, cũng mù mờ như cái Trúc , chi bằng học lỏm từ bây giờ để sau này đỡ bỡ ngỡ.
Vào nhà ông Thuấn khi trời đã sẩm tối, lúc bà Mai về đã kịp cho mẹ con Trúc ăn rồi, con bà Thuấn bà Mai để dành cho Nhung. Dù ở đây mấy ngày nhưng bà không dám đi lên phòng bà Thuấn ,lúc nào cũng phải nhờ Nam hoặc ông Thuấn bề đồ ăn lên. Bà Mai đúng là đang làm ơn mà y như là mắc nợ, thậm thụt, rụt rè.
Vào đến phòng, cái bỉm của con nó vứt ngay giữa nhà,không để ý tí nữa thì giẫm phải. Nhưng chau mày, chưa nói gì thì Trúc đã cất mồm lên trước:
- bà già mày đi đâu rồi? Sao lại có mình mày? Tí con tao đái ỉa thì ai hộ?
Nhung có chết cũng không dám tin là nó có thể nói những lời này. Ừ thì vẫn biết đẻ xong tính khí khác thường,nhưng Trúc nó không thể quên là nó đẻ chứ không phải con người khác. Nhung nhịn không nói gì vì mẹ cô dặn thế, cúi người nhặt cái bỉm cuộn tròn lại rồi cho vào sọt rác. Trúc chẳng thèm để ý đến thái độ của Nhung, vào bàn cắm cúi chơi điện tử tiếp .
Nhung dọn dẹp qua phòng ngủ của mẹ con nhà nó rồi mang quần áo cái hĩn ra gấp, trộm vía nó giống y như con mẹ nó , cái môi cũng cong tớn lên, mi thì dài trông xinh đáo để:
- Này bé con!sau mày phải xinh hơn mẹ mày. Nhưng không được độc ác và láu cá và ham chơi như mẹ mày biết chưa?
Nhung lẩm bẩm nói chuyện với con bé đang ngủ, ấy thế mà nó mụ dậy thế nào cũng cười toe cười toét. Trúc thấy Nhung trêu con thì chẳng quan tâm, lúc thì mang sơn móng chân ra đánh, lúc đi chải đầu ,nhìn nó chắc chẳng ai đoán là bà đẻ nữa
Dưới nhà kia, Nam đang tranh thủ ngủ ở ghế để tí nữa thức đêm trông con, cái giấc ngủ khi có con mọn nó chập chờn và không yên giấc. Nhung lướt qua thấy hắn ngủ ngon lành, trời thì lành lạnh ấy thế mà vẫn phong phanh. Cô nhìn , chắc có lẽ bao nhiêu năm ở nhà hắn, bây giờ cô mới được nhìn chăm chú và khuôn mặt điển trai mà gần như thế này. Đúng là người ta nói quả thực chẳng sai: có con vào tự dưng người ta sẽ khô g chơi bời lêu lổng nữa, không đi sớm về khuya, không còn những cuộc nhậu hay thú vui riêng nữa mà chỉ mong ngóng mà về với vợ với con. Kì thực có con sẽ thay đổi bản tính khó bỏ của con người. Có lẽ đấy là thứ tình cảm thiêng liêng máu mủ ruột già .... Mà người ta hay gọi là tình phụ tử,Nam cũng chẳng phải ngoại lệ...
Nhung cứ mải mê ngắm người từng theo đuổi, là trai đã có vợ, dù khô g còn nồng nàn và cháy rực như ngày xưa, nhưng cô vẫn không thể rời mắt. Tự động viên tinh thần là con gái ai thấy trai đẹp chả tơn hớn lên. Vừa lấy cái áo đắp nhẹ lên người gã một cái thì Nam mở mắt dậy. Nhung giật bắn mình ,vội vàng bỏ đi. Vừa hay Trúc từ cầu thang tưởng Nhung bỏ đi đâu thì gào lên gọi to:
- Nhung ơi!cái hĩn dậy rồi,lên mà bế đi.
Giọng cái Trúc nhờ bế con nghe mới tử tế, Nhung lật đật lên, chả biết con bé dậy từ lúc nào mà khóc đỏ cả mặt, trong khi mẹ nó cứ ngồi bên cái bàn trang điểm mà chẳng hề mảy may. Nhung ôm đứa bé vào lòng dỗ dành, tài thật mới bế một lúc mà cái Hĩn tự khắc món ngay. Nhung bế rồi nựng nó như con đẻ. Cái Trúc ngồi ghế bấy giờ mới mỉa mai:
- Người đã có vợ rồi mà mày vẫn luyến lưu ghê nhỉ. Biết thế ngày ấy tao nhường cho mày, thì giờ tao sẽ không có con, cuộc sống tao rất chi là tự do bay nhảy. Nghĩ lại tao đúng là bộp chộp, thà cứ yêu đương chán đi đừng vội đâm đầu vào hôn nhân thì hay biết mấy. Nhưng thời đấy ai bảo mày dành thằng Nam với tao cơ, cái tính tao để không thì chẳng sao, mà đã có người cũng để ý cùng thế nào tao cũng phải chiếm cho bằng được.
Trúc vừa sơn xong bộ móng thổi phù phù cho khô, sáng nay rõ ràng nó sơn màu xanh, giờ đã chuyển qua màu đen rồi. Nhung bế đứa bé mà không rời mắt Trúc,có vẻ như đang có con tiếc hùi tiếc hụt thanh xuân của mình. Mà nghe cái giọng điệu thì y như muốn đổi lỗi cho cô, cho rằng do cô thích Nam nên nó mới phải tìm cách trói chân hắn bằng đứa bé này. Nghĩ mà tởm! Nhung định nói cái thứ cảm xúc nhất thời của nó không phải là tình yêu, mà là thiếu suy nghĩ và bảo thủ. Nhưng thôi, cô tranh luận làm gì, nói gì đi nữa thì giờ Nam đã là chồng nó, giờ lại có con, Trúc không thể thích gì là nói đấy được, nó cần chín chắn và tập chung lo cho con cái chứ không phải ngồi đây than thân trách phận :
- Chả cần biết chị tiếc rẻ tuổi trẻ thế nào, nhưng bây giờ có con rồi, làm mẹ trẻ con rồi không bé bỏng gì đâu mà phổi bò nghĩ gì nói đấy. Chị không sợ con hĩn nghe thấy mẹ nó nói lại buồn à
- Gớm nữa! Nó trẻ con thì biết cái gì mà nghĩ, mày cứ vẽ....
Đang nói đến đây thì Trúc im bặt vì Nam vừa lên phòng, trên người hắn vắt bao nhiêu là quần áo của cái hĩn,Trông cũng luộm thuộm lùng thùng vất vả giống mẹ bỉm sữa lắm. Thấy chồng lên cái Trúc cũng mặc kệ, ngó lơ đúng kiểu mày muốn làm gì thì làm. Hắn nhìn thấy con nựng yêu vài cái rồi tranh thủ trải nệm ra,tí nữa có gì thì nằm trực bế ẵm.
Mười giờ tối, con bé không hề ngủ, ngược lại còn quấy và gắt um lên. Nhung vẫn bế và làm trò nhưng không khả quan cho lắm. Trên giường kia Trúc đang ngủ ngon lành, dưới nền đất Nam cũng thiêm thiếp ngủ. Nhung nhận ra mình đúng là một con ô sin cao cấp của nó, không biết con hĩn là con của ai nữa. Càng lúc con bé càng khóc to, bố mẹ nó vẫn ngủ say như chết, có lẽ là do con bé đói , Nhung đoán vậy. Lấy chân kều kều mẹ nó, cái Trúc ngủ dở gào ầm lên:
- Mày không để cho tao ngủ à, mất trật tự quá.
- Chị dậy mà cho con bú đi! Nó đói rồi quấy um lên đây này. Từ tối đến giờ có thấy khi nào chị cho nó bú đâu.
Nó vẫn chưa thể banh hai con mắt ra nổi, kéo cái chăn lên mặt rồi nói vọng ra:
- sữa ở hộp đấy, mày tự lấy mà pha . Một bình là.....
- Chị không có sữa hay sao mà phải cho con uống sữa bột. Chị không nghe người ta hay nói sữa mẹ là tốt nhất à? Làm mẹ kiểu gì đấy? Tôi nố cho chị biết, tôi chỉ có nhiệm vụ phụ giúp chị chăm con ,chứ không phải để chị ỉ nại như thế. Đừng để tôi điên lên là tôi đi về cho chị trông con một mình đấy
Nhung quát rất to khiến Nam lục đục dậy bế con. Trúc cũng ngồi dậy, nó lấy máy vắt sữa ra bình cho con,chứ không phải cho cái hĩn bú trực tiếp. Công nhận sữa nó nhiều ghê vắt một tí mà đã đầy hai bình . Vứt cho Nhung nó lại nằm vật ra ngủ:
- Tao mệt nhà mày lắm cơ. Mẹ Mày cũng hiền lành mà sao đẻ ra đứa con lắm mồm thế. bình này uống được đến sáng luôn đấy.
-Tôi mà giống mẹ tôi để cho nhà chị bắt nạt à? Mai tôi còn lên trường, tôi cũng phải được ngủ chứ.
Cô ức, đời sao lại sinh ra cái con mẹ vô tâm như Trúc chứ,mặc kệ con khóc lóc,thức ngủ gì cũng mặc. Sao nó không cho con bé ti trực tiếp, con bé tuy mới đẻ nhưng nó sẽ biết hơi ấm và vòng tay mẹ. Nam vội vàng đỡ con rồi giục:
- Thôi! Em ngủ đi để anh trông con bé. Mai lên trường mà không được ngủ thì mệt.
Mặc kệ cho Nam bế con, Nhung rúc vào cái chăn dưới đất nằm mà chả thèm nằm chung với trúc. Cô bực thì nói thế thôi, chứ cô chả yên tâm để đàn ông chăm con một mình, luôn vụng về và khô cứng. ấy thế mà cô nhầm to, Nam luôn mồm chơi với con ,gọi tên con bé ,hắn cầm bình sữa cho con ti còn chuyên nghiệp y như phụ nữ. Mặc cho giờ đã muộn, hắn cũng buồn ngủ, nhưng chẳng than vãn hay lơ là con bé một chút nào. Nhung nhìn hai cha con nó, mắt nhắm dần rồi ngủ lúc nào không biết.
Năm giờ sáng Nhung tỉnh dậy, con bé đã ngủ trên giường giữa bố mẹ nó. Nhìn gia đình nó mới an yên làm sao,bé hĩn ngủ mặt rúc thẳng vào bầu ngực mẹ. Nhung rón rén dậy ,chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà để sẵn rồi mới đi lên trường, lúc đi trời cũng đã sáng tỏ
Trường hôm nay đông đúc,ngộn nhịp hơn mọi khi vì hôm nay là ngày hiến máu tình nguyện. Nhung chưa đi hiến máu lần nào nên có phần hơi sợ. Sáng tinh mơ mà đã phải xếp hàng xét nhiệm , ngồi đợi rất lâu rồi mới có thể vào truyền máu .
Khi gần đến lượt Nhung, ấy thế mà người ta chẳng gọi cô, đi gọi đứa đằng sau lên lấy máu trước. Cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn kiên trì ngồi đợi. Cứ thế người ta vào lấy máu, còn mình cô vẫn đợi.
- Cô tên Nhung ,năm ba phải không? Vào phòng riêng bác sĩ cần trao đổi một chút nhé
Tự dưng Nhung lại thấy có điều gì bất ổn, người ta không cho cô hiến máu,có phải cô bị nhiễm bệnh gì rồi không.
Vào đến phòng, tim cô càng đập mạnh, tự nhủ là không được sợ, sẽ chẳng có gì đâu. Nhưng trong thâm tâm vẫn hoang mang lo lắng:
- Cháu ngồi đi, có lẽ cháu chưa biết chuyện gì nên vẫn đi đăng kí hiến máu phải không? Cháu có thai rồi, nên không thể hiến máu được nữa. Hiếm máu có khả năng làm giảm lượng chất sắt trong cơ thể. Điều đó sẽ dẫn đến tình trạng thiếu máu ở người mẹ và ảnh hưởng xấu đến thai nhi. Chính vì vậy, phụ nữa đang mang thai được xếp vào hàng không được hiến máu....
- Bác có xét nghiệm nhầm không? Cháu muốn xét nghiệm lần nữa.
-Vô ích thôi, bác đã thử hơn bốn lần rồi ,kết quả đều như vậy.
Nhung ngồi chết điếng người, trong người cô cứ nóng bừng rồi tê dại như điện giật, đầu cô bây giờ rỗng tuếch như bí. Điều này đã có lần cô nghĩ đến, nhưng không ngờ nó lại thành sự thật. Cô còn chưa chuẩn bị tâm lí gì hết cả. Giờ phải làm thế nào? Học hành sẽ ra sao? Tương lai của cô, và của đứa bé trong bụng sẽ đi về đâu? Và ai là cha của đứa bé? Chính cô cũng không tự trả lời được.