Những cơn gió thoảng qua chậm vào da thịt rớm máu càng làm Nhung đau đớn vô cùng. Ngoài trời thì không lạnh lắm, cơ sao Nhung vẫn chạnh lòng và nuốt giá vô cùng. Quân lê lê đến chỗ Nhung, đỡ người con gái yếu đuối mệt mỏi dậy, anh cởi chiếc áo khoác mỏng manh choàng lên người ,giấu giếm đi những vết đánh chi chít. Quân cũng bị vài vết đánh oan in hần máu lên áo, Nhung ái ngại thương cảm. Mặc cho mọi người xung quanh chỉ trỏ, Quân bế thốc Nhung rồi bắt xe đi về. Vì không muốn Nhung bận lòng về những ánh mắt ác ý, anh quay lại nói to:
- Cô ấy không phải là loại người đấy! Các người chẳng biết gì thì im mồm lại đi!
Hắn gằn lên tức tối thay cho người yêu mình. Ngước lên nhìn hắn , tự dưng Nhung cảm thấy có lỗi với Quân quá nhiều. Chưa là gì mà gã cứ hết lần này đến lần khác bảo vệ ,che chở, lo lắng cho cô, ấy thế mà cô vẫn lạnh nhạt với hắn. Dựa đầu vào bờ vai săn chắc, ấm áp, Nhung nghe khá rõ tiếng tim đập thình thịch, không biết vì mệt, vì sợ, hay tại vì lo lắng cho cô nàng bé nhỏ hắn yêu quý....
Đưa cô về đến nhà,vẫn còn khá sớm., Quân không vào nhà nữa vì hắn mới từ trong nhà cô đi ra. Hắn nhỏ nhẹ dặn dò:
- cứ mặc tạm cái áo của anh vào cho mẹ đỡ hỏi, nếu bà ấy có nhìn thấy người ngợm bẩn thỉu thì cứ đổ cho anh chở em rồi bị ngã. Biết chưa?
Nhung gật đầu, đôi mắt ngấn lệ vì xúc động, cô chẳng bao giờ nói được câu ngọt ngào với Quân, chẳng bao giờ nghĩ hắn lại hi vọng về cô nhiều đến thế.Hắn lên xe , xoay tấm lưng rớm máu ấy về phía mình . Cô chột dạ:" liệu người mình đang yêu ấy có thực sự là đúng đường?...."
.
Suốt mấy ngày ,không một tin nhắn, không một cuộc gọi từ Nam, không biết hắn chui vào đâu rồi? Có phải Trúc nó lại làm cho mê mệt nữa không. Nhung dần chán nản về cái tình yêu bùi nhìn này, cứ dai dẳng và không có kết quả. Nhung tháo sợi dây chuyền rồi cất gọn vào trong tủ như cất cả niềm tin của Nam vào trong đấy. Cô cười chua chát nhận ra một sự thật phũ phàng, nhà Nam có được như hôm nay là nhờ gia đình cái Trúc cơ mà. Hắn chẳng ngu dại đến mức quay lai phủi đít ân nhân nhà mình như thế.
Quân vẫn hay vào nhà cô như người nhà, lúc thì ngồi tâm sự với bà nội, lúc thì tranh thủ nấu cơm trưa, lúc lại tất bật chở thằng Minh đi học. Hắn chẳng khác gì một người thân trong gia đình, Nhung cũng ngại lắm chứ, nói nhiều lần nhưng gã nói rằng tự nguyện. nhiều hôm trong lúc ăn cơm , Thằng minh thật thà bảo:
- Chị Nhung nhà em sướng thật đấy, hết anh Nam rồi đến anh Quân đưa đón. Anh Nam thì đẹp trai hơn ,nhưng trông vẫn yếu đuối mà còn trẻ con nữa. Chẳng bằng anh Quân vừa đẹp trai lại tài giỏi nữa. sau này chị em mà lấy anh chắc chắn sẽ không phải rửa bát.
Nói xong thì nó cười hì hì, Quân bị so sánh với Nam thì hơi tức, mặt ăn xám kịt lại nhưng tỏ ra niềm nở. Dù trong tâm, Quân rất muốn cưới Nhung nhanh chóng, nhưng hắn vẫn giữ ý tứ cho Nhung,gắp vào bát cô một miếng chả quan tâm, hắn bảo
- chuyện đấy để sau, chị em bây giờ còn phải đi học đã , giờ còn sớm mà nhỉ? Lấy anh vào thì anh cam đoan việc nhà cửa, cơm nước, con cái anh lo rất . Chị em chỉ có việc đi làm đẹp để anh ngắm là được rồi...
Đúng thật! Chưa biết sau thế nào nhưng nghe thằng đàn ông thích mình nói vài câu nghe ấm dạ hẳn, Nhung có vẻ yên tâm lắm. Quân ngồi khua môi múa mép với mấy đứa trẻ trâu thì được, chứ làm sao mà qua mắt được người già. Bà nội đang nhai trầu bỏm bẻm nghe Quân nói thế thì vừa cười vừa nói :
- Nói trước bước không qua! Tôi chỉ cần cái Nhung được gả vào gia đình đàng hoàng, bố mẹ chồng yêu thương nó, chồng hiểu được nó thế là đủ. Chẳng cần người hầu hạ nó như bà cô tổ thế làm gì, nó đâu phải người không có tay có chân. Mà cháu tôi cũng ăn học đàng hoàng, sợ gì không có người đưa kẻ rước...
Bà cứ nửa đùa nửa thật nhưng khiến Quân khá chạnh lòng,gã ngồi gắp miếng chả ăn rồi cười cương gượng gạo. Mẹ Nhung thấy thế cũng tiếp lời:
..
. - Nhà anh Quân đây thì chắc chắn là tử tế rồi, anh ấy tốt bụng mà để mắt đến cái Nhung là phước phần của nhà mình. Cô thì không cấm cản gì con, chỉ cần nó học xong ,công ăn việc làm ổn định rồi cưới cũng chưa muộn.
Quân khinh khỉnh nhìn bà, người đã từng đi cặp kè với người đàn ông đã có vợ thì làm gì có quyền lên tiếng dậy ai. Cái thứ lăng loàn cặn bã của xã hội này . Mặc dù trong bụng đang nghĩ thối inh lên, nhưng Quân vẫn dạ vẫn vâng lễ phép. Ở đời,chẳng có thằng đàn ông nào lại mang cái dùi đục đi hỏi vợ cả, nếu cái thói xấu xa nào cũng phô ra hết thì lấy gì mà duyên nữa. Ngày xưa Chí phèo trước mặt Nở cũng một đều mình, hai đều đằng ấy chứ có rạch mặt ăn vạ bao giờ. nếu Quân mà không suy nghĩ thì còn chẳng thằng bằng thằng Phèo...
Ăn xong, Nhung mang bát đũa đi rửa, Quân ngồi bên cạnh phụ, hắn chẳng làm quen bao giờ nên còn vụng thối vụng nát, cầm tí nữa thì rơi, Nhung phì cười, ấy thế mà có người ban nãy mạnh mồm bảo cô chẳng phải đụng tay việc gì đấy.
Tiếng điện thoại trong phòng kêu lên inh ỏi, Nhung sốt ruột ,nhờ Quân tay sạch vào lấy hộ. Thấy tên Nam hiện trên màn hình, Quân nhấn phím nghe luôn:
- Nhung à? Anh đây! Anh muốn giải thích,....
- Nhung đang đi tắm rồi. Có việc gì? Anh đừng làm phiền Nhung nữa , dây vào nhà anh cô ấy khổ lắm rồi.
Quân vắt vẻo trên giường Nhung nghe điện thoại vẻ mặt đắc thắng . Nghe cái giọng gấp gáp, luống cuống càng làm Quân khoái chí vô cùng:
- Thằng chó kia!Mày bày trò gì đấy hả? Tao biết thừa mày với cái Trúc bày mưu với nhau , chính mày gọi mấy thằng giang hồ đến đánh cô ấy. Mày hèn lắm, sao mày không để cô ấy lựa chọn.
Quân cười lên hả hả, gã trắng trợn:
- Ơ!Giờ mới biết thì hơi muộn , tao hèn đấy mày làm gì được tao? Trên đời này, thắng làm vua ,thua làm giặc,thế thôi. Mày cứ chờ mà xem, kịch hay vẫn còn ở phía trước...
Nói xong Quân cúp máy, vừa hay Nhung cũng đi tới nơi. Hắn giả vờ ngồi thất thần nhìn vô định thở dài,Nhung hỏi:
- Ai đấy anh?
-Là anh Nam em ạ,anh ấy bảo anh nghĩ lại rồi, anh sẽ lấy trúc làm vợ ,đúng ý ông Thuấn ,và hôn ước từ nhỏ. Anh có nói rằng Nam không thể làm thế ,vì em sẽ tổn thương biết bao. Nhưng Nam một mực phũ phàng từ bỏ, gã còn chửi anh là không ra gì, là đồ hèn ,còn nhiều câu khó nghe hơn nữa. Em có muốn gọi lại cho Nam nói chuyện không để anh bấm số.
Nhung lắc đầu, ngồi thụp xuống giường, đôi mắt mở to nhìn chăm chăm, cô không khóc ,vì bây giờ cô không còn khóc nổi nữa mà tâm can cô đang vỡ ra từng mảnh. Cô có thể đoán trước điều đó được cơ mà. Trên trần gian này làm gì có tình yêu ,có tình mà không có tiền người ta cũng chẳng tiếc gì một đứa nghèo hèn như cô. Mối tình chưa kịp nở đã vội tàn ,ông trời đúng là thật khéo đùa.