Trúc cứ vài hôm là lại đến một lần, Nam tức vô cùng nhưng mẹ Hắn suốt ngày gán ghép nên hắn không muốn làm cho mẹ buồn. Những lần ra ngoài như thế ,Nam thường rủ Nhung đi cùng nhưng Nhung đều từ chối. Người ta là nhân tình , đi theo chỉ thêm xấu hổ mà thôi. Cho nên Nhung chẳng thèm đoái hoài gì đến Nam, và cũ g chẳng biết tình cảm Nam giành cho mình.....
- Nhung ơi! Đi ra ngoài này với anh một lát được không?
Nam giọng ngập ngừng , lô xềnh xệch Nhung ra ngoài mặc cho cô gào lên :
- Anh đưa em đi đâu!có chị Trúc là em không đi đâu đấy nhớ!
- Ôi dào !làm gì có con dở hơi ấy . Chỉ có anh với em thôi.
Mọi hôm có mời sái mồm Nhung cũng không bao giờ đi. Ấy thế mà nay bị hắn lôi cô lại bằng lòng. Đưa cô đến tiệm mua một cái bánh , rồi lại rẽ đi mua hoa. Xong xuôi, hắn và cô đến một bãi cỏ gần sông ,nơi ấy có rất nhiều cặp nam nữ tình nhân ở đấy. Nhung đỏ mặt tía tai ,nhưng Nam đã cầm chặt tay cô đây rồi, chẳng thể nào chạy thoát được:
- Mình ngồi xuống đây đi!
Kéo tay Nhung ngồi xuống, Nam dở từng lớp bánh sinh nhật ra, rồi đội chiếc mũ giấy lên đầu, không quên tặng Nhung bó hoa ấy:
- Chúc mừng sinh nhật hạt mít của anh.
. Nhung đang rất ngạc nhiên tại sao Nam lại biết sinh nhật mình. Cô chẳng nhớ đã có lần Nam hỏi vu vơ ngày sinh của cô. Và cô chẳng ngờ được,Nam và cô lại có ngày sinh tháng để trùng nhau. Nhưng cái lời chúc ấy có vẻ gì đấy thân mật ,hắn lại đưa hắn đến nơi này. Quả thực, Nhung cũng chẳng phải một đứa quá dốt. Nhưng bây giờ, Nhung không biết nói lời nào hơn, chỉ biết chăm chăm nhìn vào Nam. Gã rụt rè, nắm lấy tay Nhung thiết tha:
- Anh biết em còn rất nhỏ để hiểu được tình cảm của anh. Nhưng anh chỉ muốn nói trước với em là, tình cảm của anh dành cho em thực sự nó rất đặc biệt,không phải là mối quan hệ anh em bình thường. Và anh cảm thấy sự trùng hợp ngày sinh nhật này là do ông trời sắp đặt.Lúc đầu anh nghĩ chắc là do mình nhầm, nhưng thực tế là không phải. Nhung! Anh yêu em mất rồi. không cần thiết em phải chấp nhận anh ngay đâu, anh đợi được. Khi nào em thực sự lớn, thực sự hiểu được anh, thì hãy cho anh một cơ hội....
Nhung ngây người, cứng đờ ra bất động, mười lăm ,mười sáu đầy đứa cũng rung độ g nhiều lắm rồi ấy chứ, và đối với Nhung , cô cũng mập mờ hiểu được cái thứ gọi là tình yêu ấy. Đối với Nam, cô không hề ghét hắn, chỉ là mới đầu Nam có phần kiêu ngạo và hơi khinh người nên cô hơi khó chịu tí thôi. Nhưng bây giờ, thân phận Nam và cô thực sự khác hẳn nhau một trời một vực. Chủ tớ thì đến với nhau thế nào được kia chứ:
-Anh Nam này! Có lẽ anh nhầm lẫn thứ tình cảm ấy thật rồi. Chắc là tại vì em ở nhà anh, mà anh lại không có Anh em ruột ,nên sự xuất hiện của em trong nhà khiến anh rung động. Nhưng cái đấy thực sự là hiểu lầm....
Chẳng cho cô nói hết câu, Nam ghì lấy má cô rồi đặt lên đấy một nụ hôn dài đằng đẵng mặc cho Nhung gồng lên kháng cự. Nam ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng như nuốt trọn cho thỏa nỗi lòng. Đôi mắt anh nhắm nghiền cảm nhận da anh áp vào da cô nghe sao mà ấm áp. Nhung cào cấu Nam rất nhiều nhưng anh chẳng có phản ứng gì,mặc xác cô đang ruồng rẫy:
- Anh hôn cứ cho anh tạm "đặt cọc "nhé, khi nào em thực sự lớn và trưởng thành thì anh sẽ cưới.
Nhung mở to đôi mắt cùng hàng lông mi cong vút nhìn anh. Rõ ràng, tim cô thì đập rộn ràng lắm, nhưng tâm trí cô thì lại lạnh lẽo vô cùng. Cô vẫn đang nghi ngờ về tình cảm của Nam, hiện giờ hắn đã gần ba mươi rồi, cô mới mười sáu , thì biết bao nhiêu năm sau nữa ,cô mới lớn và Nam còn chờ đợi được hay không. Hơn nữa, có lẽ Nam nhầm lẫn thật sự, không được nhiều tình cảm từ phía gia đình nên hoang tưởng là điều dễ hiểu. Suy nghĩ thì thế thôi, Nhung chẳng nói ra với Nam làm gì, có thể chỉ nay mai bị bố mẹ giục cưới ,Nam sẽ quên ngay cô là ai ngay ấy mà. Nhung để mặc cho Nam ôm thật chặt , cái ôm ấm áp mà yên bình lắm. Nhung tự nhủ,bản thân mình chỉ là người lấp chỗ trống, người thân cực thân của Nam vì hắn là một người khá tội nghiệp, cô nghĩ thế....
- Con đĩ kia!Mày đang làm cái quái gì vậy hả?
Tiếng gào lên ầm ĩ từ phía sau, Nhung còn chưa kịp biết đấy là giọng ai thì một bàn tay nắm chặt tóc cô kéo ra khỏi người Nam. Bị đánh bất ngờ, Nhung không kịp trống trả, nó cứ một mình hồng hộc đánh tát cô khiến Nhung say sẩm. Nam vào can cũng bị nó tát cho một cái thật mạnh:
.
- Đồ con phò này!mới bé tí mà đã cướp giật rồi. Rõ ràng tao đến mày còn nói ngon nói ngọt rằng mày chỉ là con ở. Ấy vậy mà giờ mày ôm chồng tao là thế nào?Đúng là nuôi o g tay áo!ngày mai tao nói bố chồng đuổi cổ mày đi.
Nghe những lời này, Nhung mới biết đấy là Trúc. Nực cười thật! Con Trúc chưa được nhà ông bà thuấn cưới xin gì mà đã già mồm nhận vơ nhà người ta là bố mẹ chồng. Nó đánh nhung đến nỗi chảy máu mồm,đầu tóc bù xù rũ rượi trông đến là thảm. Ai nhìn cũng nghĩ Nhung là loại phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Nhung bây giờ làm gì còn sức lực nào mà kháng cự, tai cứ bị ù đi vì những phát tát nổ đom đóm của trúc. Cuối cùng, Nam vung tay lên đánh lại nó một cái ,một cái đánh khá đau . Nó quay lại, mắt đỏ rực lên như máu nhìn Nam:
- Anh đánh em ư? Vì một con đĩ đội nốt con ở mà anh dám đánh em à? Anh dám đánh cả vợ tương lai của anh à?
Nó gào lên ăn vạ, giãy đành đạch cào cấu , đánh vào người Nam thùm thụp . Gỡ tay Trúc ra khỏi người, Nam thẳng thừng cảnh cáo:
-Tôi chưa bao giờ thích cô cả, cái đấy là cô tự ảo tưởng lấy. Từ nay về sau,cô đừng đến làm phiền chúng tôi nữa. ..
Nói xong, Nam đỡ Nhung đi. Đằng xa kia vẫn Nghe thấy tiếng Trúc thét lên kể nể :
- Bố mẹ mày nhận của tao biết bao nhiêu là sâm với tổ yến rồi, bây giờ lại dở chứng lật mặt hả?Tao sẽ không để cho chúng mày yên đâu, nhất định tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là lễ độ.