(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 5
Quả nhiên, An Ngữ Như không phụ kỳ vọng của ta. Nàng bắt đầu thường xuyên ra khỏi phủ, gặp gỡ Tề Vương, không còn dành sự quan tâm chăm sóc cho cha mẹ ta như trước nữa.
Tề Vương sau khi quen thói, thậm chí không còn kiêng dè, ngang nhiên đến trước cửa Tướng phủ để đón nàng.
Dần dần, quan hệ của hai người ngày càng thân thiết, lời đồn đại cũng theo đó mà lan rộng trong kinh thành. Có kẻ bảo Tề Vương nhất kiến chung tình với nghĩa nữ của Tướng phủ, thậm chí muốn cưới nàng làm chính phi. Cũng có kẻ chê bai rằng nàng là nữ nhân vô sỉ, không biết liêm sỉ, cố tình quyến rũ Tề Vương. Lại có kẻ ác miệng đồn rằng nàng thực ra không phải cô nhi gì cả, mà là người được Tướng phủ cố ý đưa vào để tranh thủ lòng một hoàng tử.
Lời đồn lan truyền khắp nơi, khi nghe các gia nhân thuật lại, ta không khỏi bật cười. Đúng là dân chúng có sức tưởng tượng thật đáng gờm, chuyện không có cũng dựng lên giống như thật, đủ chi tiết rõ ràng.
Mẫu thân nghe vậy, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng, sắc mặt tối sầm, đập mạnh bàn rồi đứng phắt dậy:
“Nghe những lời này, ta không khỏi tự hỏi, người mà phụ thân con đưa về rốt cuộc là ai? Ta e rằng thanh danh Tướng phủ chúng ta sẽ bị hủy hoại trong tay nữ nhân đó!”
Ta vội đỡ mẫu thân ngồi xuống, giúp bà trấn tĩnh:
“Nhanh, dâng một chén trà lạnh!”
Ta hầu mẫu thân uống trà, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Mẫu thân hãy nguôi giận, chẳng qua chỉ là lời đồn đại mà thôi. An tỷ tỷ vốn dịu dàng hiền hậu, sao lại làm ra những điều tai tiếng ấy? Có lẽ là có kẻ muốn lợi dụng nàng mà thôi.”
“Lợi dụng? Nếu nàng ta không làm ra những chuyện ô nhục đó thì ai có thể lợi dụng được chứ?”
“Dù chưa vào gia phả, nhưng nàng ta sống ở Tướng phủ cũng đã lâu, ai trong kinh thành chẳng biết nàng là nghĩa nữ của Tướng phủ? Vậy mà lại hành xử thế này, chẳng phải muốn hủy đi danh tiếng của gia đình ta sao?”
Mẫu thân nói xong, chỉ vào một tỳ nữ trong phòng:
“Mau đi, gọi An Ngữ Như đến đây! Ta phải hỏi rõ xem nàng ta ở ngoài kia rốt cuộc đã làm những gì!”
Nhìn mẫu thân giận dữ, ta có chút áy náy. Dù rằng lời đồn không phải do ta tung ra, nhưng việc An Ngữ Như và Tề Vương có quan hệ thân mật lại do ta sắp đặt. Ta quả thật không ngờ rằng lời đồn đại ở kinh thành lại có sức phá hoại đến thế.
An Ngữ Như đến khá nhanh, có thể thấy nàng đang đắc ý, y phục trang sức đều lộng lẫy, thái độ cũng chẳng còn cung kính như trước mà có phần cẩu thả. Chắc hẳn nàng nghĩ rằng bản thân đã nắm được cây cao, không cần phải khúm núm nữa. Nàng bước tới, hành lễ qua loa rồi nói:
“Không biết phu nhân gọi ta đến là có việc gì?”
Sắc mặt ta trở nên nghiêm túc. An Ngữ Như này nhiều lúc rất thông minh, nhưng cũng có những lúc ngốc nghếch đến lạ lùng. Trên đầu nàng có cài một cây trâm hồng ngọc - đó là vật phẩm tiến cống từ nước ngoài năm nay, vô cùng quý giá, chỉ có phu nhân nhà quan lại có phẩm hàm mới được phép đeo. Chắc hẳn Tề Vương đã tặng để làm nàng vui lòng, nào ngờ nàng lại phô trương mà đeo ra ngoài thế này.
Mẫu thân nhìn nàng với ánh mắt lạnh như băng:
“Ngày ngươi mới vào phủ, y phục đơn sơ, chỉ buộc tóc bằng một sợi dây, nay quả thật đã khác xưa.”
An Ngữ Như khẽ nhíu mày:
“Phu nhân nói vậy là có ý gì?”
“Nếu ngươi không hiểu, ta sẽ giải thích.”
Mẫu thân uống một ngụm trà, nghiêm mặt nói:
“An cô nương, ngươi là cô nhi không nơi nương tựa, vì thương tình nên Tướng phủ đã cưu mang, đãi ngộ ngươi theo lễ nghĩa, chưa bao giờ bạc đãi. Dù ngươi chưa vào gia phả, nhưng ở ngoài dùng danh nghĩa nghĩa nữ của Tướng phủ, hành động cử chỉ đều đại diện cho gia đình này, nên có những điều ta không thể không nói.”
“Đây là kinh thành, phong tục nơi đây không quá bảo thủ nhưng cũng không quá cởi mở. Dù nữ nhi chưa xuất giá không cần phải che mặt hay ngồi sau bình phong khi gặp nam nhân, nhưng cũng cần giữ ý tứ, phân biệt giới tính. Thế mà ngươi và Tề Vương lại qua lại ồn ào, làm dấy lên bao lời dị nghị. Chẳng lẽ ngươi muốn hủy danh tiếng của Tướng phủ ta sao?”
An Ngữ Như nghe xong, vẻ mặt càng thêm ngông cuồng:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Phu nhân nói vậy là sao?”
Quả nhiên, nàng chẳng còn chút cung kính nào, giọng nói cũng trở nên phóng túng:
“Ta và Tề Vương vừa gặp đã như tri kỷ, trò chuyện vui vẻ. Sao qua lời người ngoài lại thành chuyện bậy bạ? Hay là phu nhân thấy ta nay có chỗ dựa, không còn dễ sai khiến, không thể tùy ý khống chế, nên phu nhân không vui lòng?”
“Ngươi…!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");