(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 3
Đây chẳng qua là hội thơ ở Nguyên Lâu tổ chức hàng năm, mục đích chủ yếu là để các công tử tiểu thư danh gia vọng tộc có cơ hội giao lưu với nhau.
Nhưng thời gian không cố định, nhà nào muốn tổ chức thì chỉ cần nộp phí là có thể mở tiệc, vậy mà vẫn không làm giảm sự yêu thích của các tiểu thư công tử.
An Ngữ Như rất thích bám víu vào quyền quý, làm sao bỏ qua cơ hội này được.
Đến ngày hội, gia nhân chuẩn bị xe ngựa từ sớm, ta thay một bộ váy lụa tím nhạt, cài hai chiếc trâm đơn giản, vậy là đủ.
Ta đứng chờ ngoài cửa gần nửa canh giờ, An Ngữ Như mới bước ra. Nàng xuất thân thấp hèn, nhưng quả thực có mắt thẩm mỹ tốt, biết lựa chọn kiểu váy phù hợp với mình.
Bộ váy trắng tinh khiết, mái tóc đen buông xõa kết hợp với dáng vẻ yếu ớt của nàng, tựa như một đóa bạch liên nhỏ nhắn mong manh khiến người ta động lòng.
“Để muội đợi lâu rồi, là lỗi của ta.”
“An tỷ tỷ khách khí rồi, lên xe thôi.”
Ta lười đôi co với nàng, bước lên xe ngựa trước.
Hôm nay sẽ là bước đầu tiên trong kế hoạch của ta.
Nguyên Lâu cách khá xa, nên ta tranh thủ ngủ một chút trên xe. Đến nơi, khi vừa vén rèm lên, đập vào mắt ta là khuôn mặt của Tô Triệt.
Ta vội lau khóe miệng, may mắn là không có chút nước miếng nào:
“Đã tới rồi sao? Sao không gọi ta dậy?”
Nha hoàn bên cạnh nhoẻn miệng cười:
“Đến được một lúc rồi, nhưng Thái tử điện hạ thấy tiểu thư ngủ say nên bảo không gọi, đợi khi nào tiểu thư tỉnh thì vào cũng không muộn.”
Tô Triệt đưa tay ra, ta ngẩn người, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay chàng để bước xuống xe ngựa.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Đa tạ Thái tử ca ca.”
Ta mỉm cười dịu dàng, giọng nói ngọt ngào mang chút gì đó mềm mại của người mới tỉnh:
“Thái tử ca ca sao lại đến sớm vậy? Ta nhớ huynh vốn không thích những nơi như thế này mà.”
Tô Triệt hơi mím môi, bình thản đáp:
“Nhàn rỗi không có việc gì, đến xem một chút.”
“Vậy huynh có thể đi cùng muội chứ? Huynh đã có thể làm thơ từ năm năm tuổi, lát nữa nhất định sẽ là: "Bút hạ mưa gió nổi, thơ thành quỷ thần khóc".”
Nhìn vẻ cười tươi tắn, trong sáng của ta, khóe môi Tô Triệt khẽ nhếch lên.
An Ngữ Như bước ra, cố gắng chen vào, bằng giọng điệu yếu đuối đặc trưng:
“Muội muội và Thái tử điện hạ thân thiết như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Lời nói này nghe qua như không có gì, nhưng đặt vào hoàn cảnh hiện tại lại như đang ám chỉ mối quan hệ giữa ta và Tô Triệt không bình thường, khiến không ít người có mặt biến sắc.
Sắc mặt Tô Triệt cũng hơi khó chịu, nhiệt độ xung quanh như giảm đi vài phần.
Ta thì không để tâm, chỉ mỉm cười nói:
“Chắc An tỷ tỷ chỉ có thể ngưỡng mộ thôi, mối quan hệ của ta và Thái tử ca ca, người ngoài khó mà học theo.”
Vừa nói xong, mặt An Ngữ Như tái nhợt thêm vài phần, ta lại cố tình kéo áo Tô Triệt, khẽ lay lay:
“Thái tử ca ca, huynh nói có đúng không?”
Tô Triệt nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đang nắm lấy tay áo mình, lòng ngón tay như ngọc bích, thanh mảnh, trắng ngần như chủ nhân của nó, đúng vào độ tuổi thanh xuân tươi đẹp. Chàng khẽ đáp:
“Tử Cầm nói đúng. Những kẻ không đáng, không cần để ý đến làm gì!”
Nói xong, chàng trực tiếp nắm lấy tay ta, dắt ta vào trong Nguyên Lâu.
Ta ngẩn người, rồi để chàng nắm tay mà đi, nhớ đến kiếp trước, chàng đối với ta như ngọc như vàng, vậy mà ta lại phụ lòng chàng đến vậy.
Sống lại lần nữa, ta tuyệt đối không để chàng phải đau lòng thêm chút nào nữa.
Sự thân thiết công khai này khiến đám người xung quanh rì rầm bàn tán:
“Vị tiểu thư Tần phủ và Thái tử điện hạ thân thiết như vậy, có lẽ sớm đã...”
“Ngươi biết gì chứ! Ta nghe nói mẫu thân của Tần tiểu thư là bạn thâm giao kết nghĩa với Hoàng hậu nương nương, Thái tử và Tần tiểu thư lớn lên cùng nhau, chính là thanh mai trúc mã. Hơn nữa, Hoàng hậu rất yêu mến Tần tiểu thư!”
“Vậy thì Tần tiểu thư hẳn là Thái tử phi đã được định trước rồi?”
“Đúng vậy, Tần tiểu thư là đích nữ của phủ Thừa tướng, thân phận tôn quý, hai người môn đăng hộ đối, thật là một câu chuyện đẹp.”
“Tần tiểu thư là đỉnh cao trong các tiểu thư danh gia, thơ văn cầm kỳ đều xuất sắc, còn Thái tử điện hạ từ nhỏ đã nổi danh thần đồng, yêu quý người hiền tài, lòng dân ủng hộ, mối lương duyên này quả thực là trời định.”
“Phải đó, một đôi trai tài gái sắc, thật là một câu chuyện đẹp.”
Mọi người thi nhau khen ngợi.
An Ngữ Như chỉ hận đến muốn phát điên, nhưng bên ngoài lại vẫn giả vờ là một đóa hoa mai yếu đuối.
Nàng vốn định phá hoại danh tiếng của Tần Tử Cầm, không ngờ không những không đạt được mục đích mà còn tự chuốc thêm bực dọc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");