Vị Hôn Phu Nhà Giàu Bị Mất Trí Nhớ

Chương 17




Ngay khi Hạ Khinh Chu nói những lời này, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn anh.

Hạ Khinh Chu cũng trầm mặc vài giây, dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Giang Uyển: "Ăn cay được không?"

Hạ Khinh Chu cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại khẳng định như vậy.

Tưởng chừng như lời nói vừa rồi thốt ra không hề có chút do dự nào.

Giang Uyển lắc đầu: "Dạ dày không tốt cho lắm."

Tô Ngự ngạc nhiên nhìn anh: "Anh Chu, không phải anh đã nhớ lại rồi đấy chứ?"

Hạ Khinh Chu không phủ nhận, chia đồ ăn ra: "Mười giây."

"Chẳng trách." Tô Ngự lẩm bẩm: "Mới chỉ ngồi cạnh Giang Uyển có mười giây thôi, nếu như có thể nhớ lại toàn bộ, chẳng phải đã bị Giang Uyển trèo lên đầu lên cổ ngồi rồi sao."

Hạ Khinh Chu nhướn mi nhàn nhạt liếc cậu ta một cái.

Tô Ngự bị ánh nhìn của anh làm cho khiếp sợ, không nói gì nữa.

Tống Thiệu An trong suốt quá trình không nói một lời nào, có vẻ rất trầm mặc.

Nhưng cảm xúc trong ánh mắt anh ta dường như phản bội lại vẻ bề ngoài yên tĩnh kia.

Đây là lần đầu tiên Hứa Lai Lai và Nguyễn Huân nhìn thấy anh ta, nên họ bảo Giang Uyển giới thiệu một chút.

Giang Uyển hướng ánh mắt về người đang ngồi đối diện mình, Tống Thiệu An.

Ngay lúc này Tống Thiệu An cũng đang nhìn cô.

Ở giữa hai bọn họ là làn hơi nước mỏng.

Cô bình tĩnh nói: "Tống Thiệu An, Triệu Nhĩ Thiệu*, An trong bình an."

*(Tên chữ Hán của Tống Thiệu An là 宋邵安, từ Triệu 邵 được viết từ hai bộ 召 và bộ ấp 邑-phồn thể, đồng âm với từ -nhĩ)

Ánh cười hiện lên rõ trên khuôn mặt Tống Thiệu An, nụ cười rất thỏa mãn: "Thì ra em vẫn còn nhớ."

Đây là lời giới thiệu mà Tống Thiệu An nói với cô trong lần đầu gặp mặt.

Tống Thiệu An, Triệu Nhĩ Thiệu, An trong bình an.

Trí nhớ của cô rất tốt.

Giang Uyển gật đầu: "Vẫn còn nhớ."

Tô Ngự có cảm giác có gì không đúng lắm. Nhất là nụ cười của Tống Thiệu An, có gì đó không đúng ở đây.

Tô Ngự bất giác nhìn sang phía Hạ Khinh Chu, anh không biểu hiện gì. Thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn.

Anh có vẻ như không quan tâm tới hai người đang nói chuyện ở kia, giống như chẳng có gì liên quan tới anh vậy.

Ăn được một lúc, cả Hạ Khinh Chu và Tống Thiệu An đều đứng dậy rời đi. Là người nhà gọi điện giục họ về ăn tối.

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, mấy người Chu Gia Mính đều không ở nhà, nên đành ăn tối ở ngoài.

Chu Gia Mính lúc đầu cảm thấy rất khó hiểu, mấy người bọn họ đều ở thành phố, tại sao Tết Nguyên Tiêu không về nhà ăn mà lại ra ngoài ăn tối như thế này.

Khi Hạ Khinh Chu và Tống Thiệu An rời đi, Tô Ngự mới bối rối gắp thanh cua vừa chín vào bát, phá tan bầu không khí u ám: "Bọn họ ấy mà, là đặc biệt đi cùng với tôi thôi."

Nghe vậy, Giang Uyển nhướng mắt nhìn anh.

Tô Ngự bỏ thêm thức ăn vào nồi. Chu Gia Mính mới hỏi anh: "Còn anh thì sao, anh không phải về nhà hả?"

Tô Ngự nhún vai không nói gì. Giang Uyển nhìn anh ta nắm chặt đũa.

Giang Uyển đã ít nhiều nghe kể về câu chuyện của Tô Ngự.

Thật lòng mà nói, hai bọn họ về khía cạnh này rất giống nhau.

Nhưng Tô Ngự khác cô, anh ấy vui vẻ và lạc quan hơn nhiều.

Những chuyện như thế giống như chẳng có gì ảnh hưởng đến anh ấy cả.

Những người không biết, sẽ chẳng nhìn ra sơ hở nào cả.

Chu Gia Mính cũng không hỏi nữa.

Cô ấy còn vui vẻ khoác vai anh: "Chị em chúng tôi định đi tăng hai đấy, nếu anh đóng thêm phí bảo vệ nữa, thì chúng tôi sẽ cân nhắc việc mang anh đi theo."

Đây chỉ là một câu nói đùa, không ngờ Tô Ngự lại ngây thơ đưa tiền thật: "Chị à, đây là toàn bộ số tiền của em đây, giờ giao lại cho chị."

Chu Gia Mính thật sự không nghĩ tới việc anh ấy sẽ đưa tiền.

Liếc nhìn anh một cái, xem ra tên này thực sự là một kẻ ngốc đây mà.

Chu Gia Mính từ nhỏ đã theo chủ nghĩa anh hùng, luôn luôn muốn bảo vệ cho những kẻ yếu thế hơn.

Vì thế cũng quên đi hành động ngốc nghếch của anh ta.

Hứa Lai Lai tò mò hỏi: "Chúng ta đi tăng hai ở đâu thế?"

Chu Gia Mính bí mật lấy một tấm thẻ màu vàng ra khoe: "Đi hát, tôi phải mượn anh họ tôi rất lâu, anh ấy mới đồng ý cho đấy."

Ngày mai có một lễ hội vô cùng náo nhiệt ở ngoại thành. Ở đấy có tất cả các trò chơi, ăn uống, ca hát. Thế nhưng chỉ chấp nhận khách VIP.

Tô Ngự nói: "Thế mà cô không nói sớm, tôi nói Hạ Khinh Chu gọi điện một cuộc là được rồi."

Chu Gia Mính: "Hạ Khinh Chu?"

"Ừm."

Anh ấy còn nói thêm một câu: "Là nhà anh ấy mở mà."

Giang Uyển không đi cùng bọn họ.

Cho dù Chu Gia Mính đã thuyết phục rất lâu nhưng cô vẫn không đi, cho dù cô cảm thấy làm như vậy sẽ làm mất hứng, nhưng cô vẫn từ chối.

Cho dù hôm đấy là ngày rằm, cô vẫn nhất quyết dành thời gian để học tập.

Cô biết hoàn cảnh của mình lúc này, cũng hiểu được, mình không thể lãng phí một phút giây nào.

Cuối cùng Chu Gia Mính cũng không ép được cô, dặn cô sau khi về nhà an toàn nhất định phải gọi điện cho cô ấy.

Giang Uyển gật đầu: "Ừ".

Ngày mười lăm, Tết Nguyên Tiêu.

Là ngày mọi người trong nhà tụ họp ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng cũng là ngày báo trước một sự chia ly.

Vì sau ngày này, mọi người ai rồi cũng phải bắt đầu hành trình của mình, học tập, làm việc.

Cảm nhận được sự náo nhiệt của không khí lễ hội xung quanh, Giang Uyển mở của để ánh nắng chiếu vào.

Ít nhất là thời điểm này, ngay lúc này đây.

Tâm trạng Giang Uyển lúc này vô cùng bình yên, cô cảm thấy mình như sắp thoát khỏi gông cùm chật hẹp vậy.

Chỉ còn khoảng thời gian cuối nữa thôi, nhất định phải cố gắng.

Giang Uyển chưa bao giờ kỳ vọng quá cao về bản thân mình, cô sợ càng trèo cao sẽ càng ngã đau. Cô không muốn phải suy nghĩ nhiều.

Không cầu mong giàu sang phú quý, không cầu mong hạnh phúc viên mãn. Chỉ cần sống như người bình thường, bình an qua ngày là đủ rồi.

Bình yên sống qua ngày, giống một người bình thường. Không phải sợ hãi một lúc nào đó bản thân sẽ bị "bán đi".

Điện thoại rung lên vài lần, cô liếc nhìn một lúc.

Là một nhóm chat, do Chu Gia Mính lập, gồm 7 người.

Tình cờ là nhóm 7 người hôm đó cùng đi ăn.

Chu Gia Mính gửi những tấm ảnh vừa mới chụp vào nhóm chat, Giang Uyển cầm lên lướt một lúc, cô lướt qua những tấm ảnh mà Chu Gia Mính gửi. Có ảnh mọi người hát, cùng nhau ăn lẩu.

Tay cô dừng lại ở một tấm hình.

Khóe môi Giang Uyển cong lên, nở nụ cười tự nhiên. Bên cạnh cô là Hạ Khinh Chu cũng đang cười rạng rỡ.

Đôi mắt của Hạ Khinh Chu rất đẹp, mặc dù con ngươi đen láy, nhưng lại rất sáng, giống như những ánh đèn gắn vào trong đôi mắt anh, sáng ngời, rạng rỡ.

Còn về tại sao anh lại cười, cô cũng không rõ lắm. Có lẽ Tô Ngự đã nói gì đó.

Không xem bức ảnh này, cô chắc hẳn cũng không biết khoảng cách hai người họ lại gần tới vậy.

Phía sau cô là người đàn ông uống rượu say đi đứng loạng choạng, đang đi về phía nhà vệ sinh.

Tay Hạ Khinh Chu dang ra, đặt lên thành ghế, người đàn ông kia tới khả năng chạm vào cô cũng không có.

Đấy có thể chỉ là một hành động trong tiềm thức, anh cũng không ngờ hành động của mình sẽ lọt vào camera của Chu Gia Mính.

Giang Uyển bấm vào tấm ảnh một lần nữa. Thế nhưng sau khi cô liên tục ấn vào, những tấm ảnh đó nhanh chóng bị xóa sạch.

Đêm đó cô không thể tập trung đọc sách được.

Giang Uyển đau đầu rất nặng, chắc là cô đã bị trúng gió lạnh. Sau khi uống thuốc giảm đau, cô liền nằm lên giường.

Khi bị bệnh mới phát hiện ra những bất tiện khi sống một mình. Cổ họng cô khát khô, cảm giác khó chịu. Cô miễn cưỡng đứng dậy, vịn tay lên tường đi vào bếp.

Đối với thể trạng của cô mà nói, cứ bệnh một chút liền cảm thấy mất hết sức lực.

Sau khi uống một cốc nước, cô có vẻ đỡ khát hơn. Sau đó cô lấy kẹp nhiệt độ, kẹp vào nách.

Sau mười phút cô lấy ra xem, 38 độ.

Cơn sốt không hề giảm mà còn tăng.

Đêm qua chỉ là sốt nhẹ, hôm nay lại chuyển thành sốt cao như vậy.

Kinh nghiệm cho cô biết, uống thuốc cũng không đỡ nên cô muốn đợi đến rạng sáng để đến trạm y tế gần đó tiêm.

Cô chìm vào giấc ngủ chập chờn, không được ngon cho lắm, còn tỉnh dậy nhiều lần giữa chừng.

Cơ thể quá nóng, như bị lửa thiêu đốt, rất khó chịu. Lúc cô thực sự tỉnh dậy thì đã là buổi trưa.

Âm thanh bên ngoài ồn ào, cô cũng nghe ra được một giọng nói rất quen thuộc. Trái tim cô cũng lạnh đi.

Cô không hiểu vì sao bà ta có thể tìm đến đây, nhưng cô biết rằng, những ngày sống thoải mái của cô có lẽ đã kết thúc rồi.

Lẽ ra cô nên sớm biết được rằng, họ sẽ không để cô ra đi dễ dàng như vậy.

Khuôn mặt cô lạnh ngắt, cắt không còn một giọt máu. Nâng cánh tay đau nhức của mình, khoác chiếc áo và mở cửa đi ra ngoài.

Khuôn mặt của Địch Tích Tuyết lúc này đẫm nước mắt, bà ta đang kể khổ với mọi người xung quanh rằng cô con gái lớn làm họ vất vả thế nào. Bậc làm cha làm mẹ bất lực ra sao.

Giang Uyển ra sau nên chỉ nghe được đoạn cuối của cuộc trò chuyện.

Bà ta nói cuộc sống riêng tư của cô rất loạn, thường xuyên giao du với những tên đàn ông không lành mạnh, thậm chí còn từ mặt với bố mẹ vì đã ngăn cản chuyện này.

Còn có người nắm tay bà ta an ủi. Khi nhìn thấy Giang Uyển bước ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Cô đã quá quen thuộc với hình ảnh, bà ta lúc này. Những đôi mắt hướng về phía cô vừa như dò hỏi, vừa có sự khinh thường.

Vẻ mặt cô lạnh tanh, cô không hề giải thích cho mình, mà kéo tay Địch Tích Tuyết vào, đóng cửa phòng.

Nhiệt độ trong phòng rất ấm, cô cũng không biết là do phòng cô ấm như vậy hay do nhiệt độ cơ thể cô làm nó trở nên ấm như vậy.

"Bà làm sao đấy hả?"

Giọng nói của cô lạnh băng, không có sự tức giận, cũng không ồn ào khó chịu.

Địch Tích Tuyết gạt nước mắt, thay đổi bộ mặt: "Tất nhiên là tới xem cô chết hay chưa rồi."

Bà ta nhìn xung quanh: "Lúc đầu thấy cô ra đi dứt khoát như vậy, tưởng cô sống thế nào. Như thế này à?"

Đầu Giang Uyển đột nhiên đau đớn vô cùng, cô phải vịn vào sofa mới miễn cưỡng đứng vững được: "Làm bà thất vọng rồi, tôi vẫn còn sống, hơn nữa sống rất tốt."

Địch Tích Tuyết giễu cợt nhìn cô: "Nhưng mà mày cũng không sống được bao lâu nữa đâu, nhìn mày trong bộ dạng này...Mày có biết vì mày mà bố mày là ăn thua lỗ nghiêm trọng như thế nào không? Tao mong mày chết từ từ một chút, bị tra tấn hành hạ cho tới chết mới thôi."

Giang Uyển vốn đã không còn để tâm tới những lời ác ý này.

Cô từ nhỏ đã nghe những lời này rất nhiều lần, thậm chí bản thân cô cũng không còn để tâm tới nó nữa.

Địch Tích Tuyết cũng không ở lại đây lâu, bà ta sợ Giang Uyển sẽ lây bệnh cho mình.

Giang Uyển lại cảm thấy thật may mắn vì mình đã bị ốm như vậy.

Sức lực toàn thân lúc này dường như cạn kiệt, cô gần như ngã xuống, trước mắt một màu đen kịt.

Cô nằm mơ, mơ hết giấc mơ này tới giấc mơ khác, tưởng chừng như cô chỉ muốn chìm trong giấc ngủ không muốn tỉnh dậy.

Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy trên mu bàn tay rất khó chịu.

Cô nhíu mày, mở mắt.

Người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Hạ Khinh Chu bên cạnh bức tường bệnh viện trắng xóa.

Anh đang đứng bên cạnh giường bệnh, đang điều chỉnh lại tốc độ của chai truyền nước.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo màu xám nhạt, trông không to lớn nhưng tạo cảm giác ấm áp.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào cơ thể anh.

Lồng ngực như có gì đó khó chịu chặn lại, Giang Uyển ho vài tiếng.

Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông ấy nhìn xuống, giọng nói chầm chậm: "Cứ ngủ tiếp đi."

Anh bước tới, rót một cốc nước đưa cho cô: "Cảm thấy thế nào rồi?"

Giang Uyển nhận lấy cốc nước "Đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh."

Hạ Khinh Chu liền nói: "Khi ngủ lúc nào cô cũng cau mày, còn nói ổn rồi."

Giang Uyển sững sờ, sau đó cười: "Chắc là do cơn ác mộng."

Hạ Khinh Chu cũng không phải người tò mò, thấy cô không nói gì anh cũng không hỏi nữa.

Sau khi cô uống hết cốc nước, anh cầm lấy rồi cất đi.

"Bác sĩ nói đó là cảm lạnh siêu vi và viêm phổi. Không sao đâu. Nhưng thể chất của cô không tốt. Tôi đã đề nghị cô nên nằm viện hai ngày. Các thủ tục cũng đã hoàn tất cho cô."

Anh giơ tay nhìn đồng hồ, dạo này anh có vẻ rất bận rộn, ở đây cảm thấy lãng phí thời gian, đứng dậy nói: "Tôi có việc phải làm, đi trước đây."

Một lúc sau anh dừng lại, nói thêm: "Lần sau có gì cứ gọi điện lại cho tôi."

Giang Uyển giật mình khi nghe từ "lại" của anh, liền hỏi: "Hôm nay..."

Sau đó, cô dừng lại rất lâu.

Hạ Khinh Chu dường như cũng đoán được cô muốn hỏi gì liền nói: "Hàng xóm của cô phát hiện cô bị ngất, liền gọi điện cho tôi."

Cô gật đầu, chẳng trách anh lại xuất hiện ở đây.

Hạ Khinh Chu nhẹ nhàng dùng tay mở cửa, đứng cạnh cánh cửa phòng bệnh, nhìn cô.

Căn phòng chỉ một màu trắng, ga trải giường trắng, nền nhà và bốn bức tường cũng một màu trắng xóa.

Trong không gian này, khuôn mặt của Giang Uyển lại càng thêm trắng bệch, nhợt nhạt.

Tay trái cô truyền dịch đặt trên mặt chăn bông, cổ tay gầy đến mức chỉ cần dùng chút lực cũng có thể bẻ gãy.

Sự im lặng trong căn phòng bị giọng điệu ngạo mạn của anh phá vỡ: "Đến bây giờ tôi mới hiểu một chút, tại sao bọn họ lại cảm thấy tôi thích em."

Giang Uyển không nói gì.

Giọng cười trầm ấm đột nhiên phát ra từ anh: "Tôi là một người anh hùng mà, không thể không bảo vệ kẻ yếu, em hiểu không?"

Giang Uyển cũng cười: "Xem như là hiểu đi."

Vì vậy, không phải thích. Mà là do cô yếu đuối, nên anh đến việc quan tâm cô cũng không thể không làm được.

"Được rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, không làm phiền em nữa."

Anh mở cửa rời đi, rồi cẩn thận đóng cửa lại. Giang Uyển nhìn theo dáng anh, sau đó nhìn lên trần nhà trắng xóa.

Ánh đèn sáng chiếu khiến cô nhức mắt.

Thực sự cô đã quen với việc này từ lâu.

Cũng bởi vì cuộc đời cô luôn gặp bất hạnh, nên Hạ Khinh Chu luôn đứng ra bảo vệ cô, che mưa chắn nắng cho cô để cô không bị ướt.

Thế nhưng bây giờ, cô phải tự mình kiên cường lên. Không sao cả.

Cô đủ kiên cường, cũng đủ mạnh mẽ, không điều gì có thể cản bước cô nữa rồi.

Khi chai truyền nước được đổi sang chai thứ ba thì Tống Thiệu An đến, trên tay anh cầm một hộp lồng cơm bằng gỗ.

Anh ta nhanh chân bước tới, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, sau đó đặt mọi thứ xuống bàn: "Đỡ hơn nhiều chưa?"

Giang Uyển lắc đầu: "Tôi không sao."

Nhìn sắc mặt Giang Uyển cũng ổn hơn rất nhiều, trái tim đang treo lơ lửng của anh ta cũng dần lắng lại một chút.

Anh ta mở hộp thức ăn, trong đấy toàn đồ ăn nhẹ. "Hạ Khinh Chu gọi điện cho anh, nói em bị bệnh, bảo anh tới với em."

Giang Uyển nhất thời không nói gì, một lúc sau cô mới trầm mặc nói: "Thế à?"

Tống Thiệu An do dự một chút, liền nói: "Cậu ấy có việc, nghe nói đi ăn tối với con gái út nhà họ Vạn, em cũng từng nghe qua rồi đấy, Vạn San."

Nghe tới cái tên này Giang Uyển đúng là có chút ấn tượng.

Từ nhỏ cô ta đã bám theo anh không ngừng, một hai gọi anh Khinh Chu, anh Khinh Chu.

Nhưng anh thực sự không hề có kiên nhẫn với cô ta, bảo cô ta đừng bám theo mình nữa.

Sau đấy còn khóc một trận, nhưng chỉ ngày hôm sau lại hết giận dỗi, lại bám theo Hạ Khinh Chu như hôm trước.

Giang Uyển liền nói: "Tôi nhớ, cô ấy rất đáng yêu."

Tống Thiệu An chống tay lên bàn, giọng điệu ám chỉ: "Dì Hạ rất để tâm tới chuyện lớn cả đời của Hạ Khinh Chu, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì rất có thể chuyện này đã được xác định rồi."

Giang Uyển trầm ngâm: "Cũng tốt lắm, gia đình bọn họ cũng rất thân, tính tình hai người cũng rất hợp nhau, gia cảnh cũng phù hợp, rất hợp đấy chứ."

Tống Thiệu An nhìn không ra vẻ mặt khác lạ trên khuôn mặt Giang Uyển, cũng không biết vì sao liền cảm thấy thoải mái một chút.

Anh ta ghét sự hèn hạ của bản thân lúc này, nhưng anh ta lại không thể kiểm soát được bản thân.

Anh ta giấu kín tình yêu của mình bao nhiêu năm, chỉ chờ đợi một ngày được nảy mầm, anh không thể từ bỏ dễ dàng như vậy.

Cháo trắng do người giúp việc nhà anh nấu rất mềm, còn có vị ngọt nhẹ.

Anh ta đưa một muống đến trước mặt cô: "Ăn một miếng đi."

Giang Uyển lắc đầu: "Cảm ơn, tôi không đói."

Sớm biết Giang Uyển sẽ từ chối, anh ta cũng không ép cô.

Hôm nay trời vẫn còn hơi nắng, và lo lắng rằng cô bị rám nắng, anh ta đứng dậy và đi kéo rèm cửa.

"Vừa rồi tôi có đi lượn một vòng, có một căn chung cư rất tốt, môi trường tốt, lại cách bệnh viện không xa,, rất yên tĩnh."

Giang Uyển nhướn mi: "Anh chuyện gì cũng biết sao?"

Chuyện đang nói ở đây, chính là việc Địch Tích Tuyết đã đến tìm cô.

Tống Thiệu An ngồi xuống.

Người phụ nữ kia luôn không ngừng nói, những lời nói vu oan giá họa cho cô.

Những lời nói khó nghe kia thực sự anh ta không muốn để Giang Uyển biết, anh ta không muốn cô nghe được những gì bà ta nói về cô.

Anh ta đưa cho cô một tấm danh thiếp, Giang Uyển không nhận: "Cảm ơn, nhưng đây là..."

Anh ta cười nhẹ, tiếp tục nói với cô: "Em không cần sao?"

Còn tiếp tục nói: "Giang Uyển, em không cần phải khách sáo với anh như vậy. Chúng ta là bạn, còn là bạn chơi với nhau từ nhỏ tới lớn. Anh và Hạ Khinh Chu không khác nhau gì cả."

-

Mấy ngày Giang Uyển ở lại bệnh viện, anh ta đều có mặt.

Thế nhưng Giang Uyển nói với anh ta không cần phải tới nữa, cô có thể tự chăm sóc bản thân mình được.

Lần nào anh ta cũng đồng ý cho qua, nhưng đến bữa ăn lại tới, mang đồ ăn cho cô.

Sợ đồ ăn nhà bếp làm không hợp khẩu vị, anh ta liền dặn dò họ bỏ thêm một chút gia vị vào.

Giang Uyển vẫn im bặt không nói gì, cả ngày chỉ nhìn qua cửa sổ.

Lúc đó Tống Thiệu An cũng không nói gì, chỉ ngồi cạnh cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Có đôi lúc, cô sẽ nói với anh ta: "Anh nói, thật sự có khổ tận cam lai sao?"

Giọng cô rất nhẹ nhàng, tựa như lông hồng.

Một người thanh tao như cô, muốn nắm bắt không phải là chuyện dễ dàng.

Tống Thiệu An gật đầu: "Có chứ."

Giang Uyển suy nghĩ một chút, tựa hồ chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó đã đưa ra quyết định.

Cô nhìn Tống Thiệu An và hỏi: "Anh có việc gì muốn làm không?"

Tống Thiệu An đứng dậy, đưa chăn về phía người cô, sau đó anh ta đứng lên: "Anh không có ước mơ gì cao sang hay xa vời cả, từ nhỏ anh chỉ ước trở thành luật sư, vì vậy anh luôn luôn nỗ lực để thực hiện điều đó."

Cô hỏi anh, như thể đang tự hỏi chính bản thân mình: "Vậy nếu tôi kiên trì, liệu tôi có thể thực hiện nó không."

"Tất nhiên là được, em có chuyện gì muốn làm sao?"

Giang Uyển im lặng hồi lâu mới ngước mắt lên: "Nếu có thể, tôi muốn trở thành bác sĩ của mọi nhà, bác sĩ không biên giới."

Tống Thiệu An lo lắng nhìn cô: "Nhưng nó nguy hiểm lắm."

Giang Uyển kiên định: "Tôi không sợ chết."

Anh ta đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc lạ thường, đó là một cảm giác không dễ diễn tả bằng lời.

Anh ta luôn cảm thấy, Giang Uyển sẽ rời xa anh ta bất cứ lúc nào.

Nhưng anh ta không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo cách này.

"Vậy em còn quay lại nữa không?"

Giang Uyển nói: "Tôi không biết, rất có thể sẽ không quay lại nữa."

Tay Tống Thiệu An run lên không ngừng, anh ta muốn tỏ ra trông bình thường hết mức có thể, nhưng nụ cười đó lại trở nên cứng ngắc một cách lạ thường.

"Em có muốn cân nhắc lại một chút không. Trong nước cũng có rất nhiều nơi điều kiện vật tư y tế khó khăn."

"Tôi suy nghĩ rất kĩ rồi."

Giọng nói của cô không nặng, cũng không nhẹ, rất kiên định, như cô đã xác định chuyện này từ trước vậy.

"Tôi đã đăng ký đơn xin hiến tạng. Nếu có thể sống qua 40 tuổi, khi đó, tôi sẽ tìm một nơi yên tĩnh và hẻo lánh để nghỉ dưỡng, mở một phòng khám miễn phí. Nếu không thể sống tiếp, tôi cũng sẽ không hối tiếc."

Ánh nắng quá mạnh, dù đã đóng rèm cửa vẫn chiếu qua khe hở.

Giống như một cây cọ vẽ màu vàng nhạt, nó nhiều lần phác họa các đường nét trên lông mày và đôi mắt của cô.

Cô vốn có vẻ ngoài lạnh lùng, mang chút cổ điển, rất khác biệt.

Giờ phút này Tống Thiệu An càng cảm thấy mình xa rời cô.

Mục tiêu của cô quá rõ ràng, cô đã lên kế hoạch cho quãng đời còn lại của cuộc đời mình.

Không còn chỗ cho anh ta nữa. Anh ta cũng đột nhiên hiểu được, sự bất lực lúc đó của Hạ Khinh Chu.

Đó là một kiểu bất lực tới đứt ruột gan.

Chỉ biết nhìn cô bước đi, còn mình cố gắng vươn tay nhưng không thể nắm bắt được gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.