[Ký chủ] hệ thống sợ hãi lên tiếng.
"Giỏi lắm.. Haha.. Nam chính giỏi lại lắm dám bắn bà đây.."
[..] Sợ hãi.. Ký chủ lại hành động kỳ lạ rồi.
[Ký chủ, ngài chỉ còn một lần trở lại thôi, mong ngài quý trọng nó.]
[Bắt đầu dịch chuyển.. 3.. 2.. 1]
Lần nữa lấy lại ý thức Diệp Doanh Như phát hiện bản thân đã trở thành một đứa trẻ và.. Cô đang chứng kiến cảnh một thiếu niên khác có vẻ lớn hơn cô một chút bị bắt cóc.
Tư vị này.. Một lời khó nói hết.
Tên bắt cóc cũng nhìn thấy cô, hắn ra hiệu cho đồng bọn.. Cứ như vậy Diệp Doanh Như tai bay vạ gió cũng bị bắt đi.
Khi lên xe Diệp Doanh Như không khóc không nháo, cô lại không phải trẻ con thật khóc làm gì, dù sao cảnh giết người cô cũng đã chứng kiến rồi dăm ba cái vụ bắt cóc trẻ con bán lấy tiền có gì đáng sợ.
Diệp Doanh Như nhìn chằm chằm và thiếu niên kia, hắn sợ hãi co rúm vào một góc miệng lẩm bẩm kêu cứu, nước mắt thì không ngừng tuôn ra. Càng nhìn hắn Diệp Doanh Như càng cảm thấy quen thuộc.. Nhưng cô không tài nào nhớ được mình đã gặp hắn ở đâu.
Hai tên bắt cóc cũng chả quan tâm bọn họ lắm chỉ mải nói chuyện xem nên đòi bao nhiêu tiền mới chịu thả người đi.
Không thể nhịn nổi nữa Diệp Doanh Như mới nhỏ giọng nói với thiếu niên bên cạnh: "Anh gì ơi, đừng sợ, chú cảnh sát sẽ đến cứu chúng ta thôi, đừng khóc nha."
Thiếu niên vẫn không quan tâm tới cô chỉ mải chìm đắm vào thế giới riêng của hắn, tuy nhiên hai tên bắt cóc thì khác họ bắt đầu chú ý đến cô.
Tên A: "Này B nhìn trang phục của đứa bé kia có vẻ nhà cũng khá giả đấy hay là.."
Tên B: "Nhìn nó không khóc như những đứa trẻ bình thường, thật kỳ lạ."
Tên B: "Này, nhà mày ở đâu? Còn nhớ số điện thoại của cha mẹ không?"
Tên B: "Này! Tao đang hỏi mày đó, sao ngươi không trả lời? Câm à!"
Lúc này Diệp Doanh Như mới bừng tỉnh: "T.. Tôi?"
Tên B: "Không mày thì ai?"
"Mấy người là ai cơ chứ, sao tôi lại phải nói chuyện với những người vô văn hóa như mấy người."
Tên A quay ra nói với B: "Đại ca ơi, có vẻ đứa trẻ này không bình thường đâu."
Tên B không cho là đúng, hừ lạnh một cái: "Không bình thường cái gì, ý mày là nó bố láo và gan hơn mấy đứa trước chứ gì."
"Không phải như thế đâu ạ.."
B ngắt lời A: "Ai quản nó bình thường hay không bình thường chứ, mau moi thông tin từ miệng nó để rồi còn lấy tiền."
Sau một hồi quan sát, có lẽ tên B là đầu lão ở đây nhưng bàn về sức lực có vẻ tên A rất mạnh nhưng cũng rất ngốc.
Diệp Doanh Như giả bộ suy nghĩ một lúc rồi giả bộ mình đã hiểu: "Tôi tên.."
"Tôi tên là.."
B và A: "..."
"Tên.."
"Ngươi có nói nhanh không nào?" B không có kiên nhẫn được nữa mà gào lên.
Nhìn hai tên kia đã hết kiên nhẫn và định đánh cô nên Diệp Doanh Như cũng không đùa dai nữa: "Tôi tên là Vô Danh."
Tên B: "..."
Mất thời gian chờ đợi cái tên mà ngươi dám giỡn với ông sao?
Tên A: "Oa, tên của mày sao lại kỳ lạ thế."
"Đâu kỳ lạ bằng não của chú." Diệp Doanh Như mỉm cười đáp lại.
Nghe đồng bọn mình bị nói thế tên B đập A một phát: "Mày bị ngu à? Không thấy con bé đang đùa bỡn mày sao, cái tên ngu ngốc này?"
Lúc này Diệp Doanh Như cũng không nhịn được nữa mà phá lên cười: "Ha ha.. Ngu ngốc!"
Thấy tên B chuẩn bị tiến tới đánh cô, Diệp Doanh Như nhanh nhẹn né qua một bên nhưng vẫn không thoát khỏi móng vuốt thối nát của hắn. Hắn không vì Diệp Doanh Như còn nhỏ tuổi mà nương tay, cứ thế tặng cho cô một cái tát thật mạnh.
Diệp Doanh Như thấy mình chọc không nổi, cũng học ngoan không chọc "chó" nữa, cô còn không muốn vì chơi ngu mà được nhận một vé spa tinh thần đâu.
Cũng mệt rồi nên Diệp Doanh Như cứ thế mà thiếp đi, đến khi tỉnh lại thấy mình đang ở trong một căn phòng bẩn thủi, cũ nát, bên cạnh vẫn là thiếu niên mồm lẩm bẩm kêu cứu.
Lúc này Diệp Doanh Như chỉ nghĩ đến một từ: "CHÁN!"
Đồng đội thế này cô không cân nổi đâu, cô quá khổ rồi.
"Anh gì đó ơi.."
"Này.."
"Alo alo?"
Gọi đến lần thứ ba Diệp Doanh Như tức quá liền tát cho thiêu niên kia một cái, lúc này thiếu niên mới rời khỏi thế giới riêng của mình, mở to đôi mắt, ngốc ngốc nhìn Diệp Doanh Như.
".. Tại sao lại đánh tôi?"
Diệp Doanh Như không trả lời hắn mà hỏi: "Muốn thoát khỏi đây sao?"
"..."
Im lặng.
"Có thì gật không thì tôi tự đi!" đỡ phải vác tạ theo khó trốn.
Thiếu niên lúc này mới từ từ gật một cái.
"Anh còn chạy được không?"
"Chắc là được.."
"Nghỉ ngơi đi vài phút sau chúng ta chuẩn bị chạy trốn."
Thấy thiếu niên gật đầu Diệp Doanh Như cũng không làm phiền hắn nữa, giờ đây có một mối nguy khác đó là cô không thể liên lạc với hệ thống. Nếu như hệ thống biến mất thì cô cũng rất vui vì không bị ràng buộc nhưng mà nếu như nó vẫn còn chỉ là ngủ say thì sẽ rất khó đối với cô. Dù sao thì cô không thể đánh mất một lần được sống nữa.
Gọi mãi không thấy hệ thống lên tiếng Diệp Doanh Như cũng không gọi nữa, bây giờ trốn khỏi đây mới là điều quan trọng nhất, vậy nên Diệp Doanh Như nhìn xung quanh căn phòng xem có chỗ nào có thể chạy trốn không, rất may bọn bắt cóc nghĩ họ là trẻ con nên cũng trông coi khá lỏng lẻo, để họ ở một nơi có cửa sổ nhưng mà với chiều cao của cô thì không thể trèo ra được.
"Anh gì đó ơi, anh có thể bế tôi lên kia không? Rồi tôi kéo anh lên sau." vừa nói Diệp Doanh Như vừa chỉ về phía cửa sổ nhỏ.
Không hiểu sao thiếu niên rất tin tưởng Diệp Doanh Như, không sợ cô nói dối rồi chạy trốn một mình. Hắn mang khuôn mặt ngập nước mắt bế Diệp Doanh Như lên, đưa cô tới bên cửa sổ, cửa sổ là loại có các thanh gỗ chắn dọc. Do căn nhà này quá cũ rồi nên phá cửa cũng không khó đối với cô nhưng nó quá tốn thời gian.
Làm được một nửa thì Diệp Doanh Như nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài vọng lại, có vẻ bọn bắt cóc đang tới đây. Nghĩ vậy Diệp Doanh Như liền nhảy xuống từ cửa sổ cũng may thiếu niên đỡ được cô.
"Giả bộ ngủ!"
Nói xong Diệp Doanh Như ôm thiếu niên lăn ra một bên, thành thục mà giả bộ ngủ say.