Diệp Doanh Như đang muốn giải thích cho hành động vừa rồi của mình thì Đỗ Mạc Viễn đã cướp lời: "Là anh sai rồi, anh không nên bỏ mặc bạn gái nhỏ của mình ở nơi xa lạ như này, ngoan.. Đừng giận nữa."
"!"
[!]
Hệ thống.. Có phải nam phụ OOC rồi không? Thiết lập của hắn đâu phải như vậy. Dù cho cô có thay đổi "đôi chút" cốt truyện thì cũng đâu đi xa như thế.
[..] Nó cũng đang rất muốn hỏi như thế đây.
Diệp Doanh Như không biết nên nói gì, làm gì lúc này liền quay về chỗ ngồi, nhắm mắt tĩnh thần.
Dù đã nhắm mắt nhưng cô chưa ngủ vậy nên vẫn nghe được tiếng cười từ tính của ai đó.
Do say máy bay nên Diệp Doanh Như ngủ li bì tới khi hạ cánh cô vẫn chưa tỉnh, gọi thế nào cũng không chịu dậy. Đỗ Mạc Viễn không còn cách nào khác đành cầm cốc nước lên hất thẳng vào mặt Diệp Doanh Như.
"!"
Nhờ ơn phước của Đỗ Mạc Viễn, Diệp Doanh Như không thể không tỉnh, tóc của cô ướt hết, từng giọt nước từng giọt rơi xuống áo làm ướt hết một vùng. Cảm giác ướt át lạnh lẽo do cốc nước mang đến khiến Diệp Doanh Như cảm thấy ngay lúc này cô có thể lập tức từ bỏ nhiệm vụ và đánh chết người đàn ông trước mặt.
Dẫu không biết lý do là gì nhưng giờ cơn giận đã xâm chiếm ý chí của cô.
Là một công dân tuân thủ pháp luật, Diệp Doanh Như lựa chọn nở một nụ cười và bỏ qua mọi chuyện.. Có cái *beep*
Thấy thiếu nữ nở nụ cười đang từ từ tiến lại gần mình, không hiểu sao trong lòng Đỗ Mạc Viễn có dự cảm không tốt.
Quả thật, sau khi Diệp Doanh Như đứng cách Đỗ Mạc Viễn tầm 30cm một cốc nước bay thẳng đến chỗ hắn, cũng may hắn luôn đề phòng cô nên tránh được cốc nước đó nhưng khi vừa đứng thẳng lại thì một lon Pepsi xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Đỗ Mạc Viễn chưa kịp định hình lại thì Diệp Doanh Như không chút do dự bật lắp lên khiến nước bắn tung tóe. Nhìn Đỗ Mạc Viễn chỉ mới ướt "chút" áo và tóc Diệp Doanh Như cảm thấy chưa đủ thế là cô lại cầm thêm một chai rượu vang ở bên cạnh đổ từ từ xuống đầu hắn.
Nói thật là lúc thực hiện động tác này Diệp Doanh Như đã phải nỗ lực rất nhiều vì Đỗ Mạc Viễn cao tận 1m88 mà cô mới cao 1m68. Miễn miễn cưỡng cưỡng mới coi như là hoàn thành.
"Thế nào? Cảm giác bị hất nước vào người có vui không ĐỖ TIÊN SINH?" dù cho không gần nữ giới cũng phải hiểu phép lịch sự tối thiểu chứ, mang danh tổng tài các thứ mà hành xử không bằng đứa con nít.
Nhìn người đàn ông đang nổi giận, Diệp Doanh Như nhanh chân chạy đi nhưng vẫn bị bắt lại. Cảm thấy cả người nâng nâng, Diệp Doanh Như ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được bỗng trên đầu truyền đến giọng nói trầm ấm của ai đó: "Nằm im nào.."
"!"
Diệp Doanh Như mở bừng mắt ra, thì ra là mơ.. Nhưng như này quá chân thực rồi.. Diệp Doanh Như cảm thấy phía dưới dính dính ướt ướt khiến cô khó chịu vô cùng, cô liền nhìn xuống, khoan đã.. Rõ ràng trước đó cô mặc áo phông màu trắng mà sao giờ lại thành đen rồi?
Phải mất mấy giây Diệp Doanh Như mới nhận ra cái áo đen kia chỉ là đang che thân cô lại thôi, cô thở phào nhẹ nhõm lúc này mới nhẹ nhàng nhấc chiếc áo lên.. Tại sao áo cô lại ướt như này, thậm chí còn có thể mơ hồ thấy nội y bên trong.. Nghĩ đến đây mặt Diệp Doanh Như bỗng đỏ lên.
Đang định hỏi "người nào đó" về vụ chiếc áo thì Diệp Doanh Như phát hiện mình đang được Đỗ Mạc Viễn bế lên.. Dù là con người mất liêm sỉ trước cái đẹp nhưng thế này vượt quá sức chịu đựng của cô rồi. Giờ đây Diệp Doanh Như chỉ biết cúi mặt xuống để không ai thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô.
"Thịch.. Thịch.. Thịch.." Tại sao tim lại đập nhanh như thế này, Không phải chứ? Chỉ là được bế thôi mà? Thật kỳ lạ..
Diệp Doanh Như mơ mơ hồ hồ trở về biệt thự của Đỗ Mạc Viễn, cô cũng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào liền nằm lì trên giường ngay cả ăn cơm cũng gọi người mang lên, mà về phía Đỗ Mạc Viễn lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra à cũng phải thôi người hắn thích là nữ chính.
Về đến biệt thự Diệp Doanh Như mới biết được từ hệ thống rằng cô cùng Đỗ Mạc Viễn tới nơi này chỉ để nữ chính.. Cũng phải thôi, trước sau vẫn vậy.. hắn được định trước là nam nhân của nữ chính mà.
Biết rõ điều ấy nhưng Diệp Doanh Như vẫn cảm giác khó chịu trong lòng.. Không phải đâu.. Sao cô có thể thích Đỗ Mạc Viễn được, chưa nói tới hắn là một nhân vật không có thật lại còn thâm tình với nữ chính, thích hắn là chuyện không thể nào xảy ra, cô thích tiểu nãi cẩu không phải loại mặt lạnh như hắn ta.
[Ký chủ không cần tự lừa dối bản thân như vậy đâu, cô thích Đỗ Mạc Viễn.]
"Ngươi không nói, cũng không ai bảo ngươi câm đâu.." chẳng nhẽ vì cô thích khuôn mặt kia của hắn ư? Chắc chắn là vậy rồi, sao cô có thể thích người bắt cóc và đối xử "lạnh nhạt" với cô được chứ..
[Nhiệm vụ chi nhánh: Cứu lấy nam phụ, chăm sóc và bảo vệ hắn.]
Vẫn đang suy nghĩ vấn đề thích hay không thích Đỗ Mạc Viễn thì hệ thống bỗng thông báo nhiệm vụ.
"Đùa gì chứ, sao ta phải cứu hắn? Chưa kể ta là một thiếu nữ chân yếu tay mềm."
[Nếu ký chủ không cứu hắn thì thế giới này sẽ sụp đổ, chúng ta sẽ quay lại vạch xuất phát làm lại từ đầu.]
Được thôi, ta cũng rất muốn làm lại từ đầu.
[..] ký chủ lại lên cơn rồi, không chịu làm nhiệm vụ..
[Thời gian giải cứu 2 tiếng bắt đầu đếm ngược..]
Giữa làm lại cuộc đời và đi giải cứu nam phụ Diệp Doanh Như lựa chọn cái thứ hai.
Cô vác cái thân xác "yếu đuối" này ra ngoài để làm mỹ nhân cứu anh hùng, đi cứu nam phụ tất nhiên không thể thiếu vũ khí nóng rồi, rất may đây là nước ngoài nên cũng không khó tậu một em súng vừa ngon lại free tại sao lại free ư? À tại vì cô trộm chứ sao, làm gì có tiền mà mua súng, nghĩ đẹp ghê.
[Tác giả: Còn quá trình trộm thì đừng hỏi, đây là tiểu thuyết tác giả bảo trộm được chính là trộm được..]
Ở một nhà kho bỏ hoang nào đó của vùng ngoại ô, Diệp Doanh Như thấy nam phụ đang đàm phán với quân địch nhưng cũng dùng thân mình chắn cho một nữ nhân, chả cần đoán chắc chắn đấy là nữ chính rồi. Diệp Doanh Như cảm thán sự si tình của nam phụ một chút rồi cảnh giác nhìn xung quanh xem còn người khác không.
Nói đùa chứ cảnh này quả thật có trong tiểu thuyết nhưng mà chỉ có nữ chính bị bắt thôi và rồi nam chính xuất hiện bảo vệ cô.
Khác với vài tiểu thuyết ngôn tình bình thường, ở đây nam chính không "gà" tới nỗi không tìm được nữ chính. Nói chung là cứu xong thì dùng 7749 cách để hành hạ tình cảm lẫn nhau như bao tiểu thuyết khác. Rồi nữ chính lại trốn đi và sinh tiều bảo bảo mà nam chính không hề hay biết dù ở chung hơn mấy tháng vẫn không nhận ra nữ chính có thai thì thật đúng là..
Có lẽ do cô xuất hiện tạo hiệu ứng bươm bướm nên nam chính chưa lên sàn. Cứu hay không cứu đây khó chọn quá.
"Bùm!" tiếng nổ súng vang lên kéo theo sự chú ý của Diệp Doanh Như, cô quay lại thấy tên cầm đầu tức tối đang mắng mỏ cái gì đó với nam phụ sau đó nam phụ lại khích bác gì đó với hắn cuối cùng tên kia đang tỏ ý muốn bắn chết nam phụ.
Kịch tính quá!
[Ký chủ! Cứu người.]
À khụ khụ, cô đang phải đi cứu người mà, giờ sao? Bắn hắn không ta?
Mà thôi bắn đi dù sao mình không bắn thì nam chính / phụ gì đó cũng bắn. Nghĩ thông nên Diệp Doanh Như giơ súng lên nhắm vào tay của tên cầm đầu nhưng bắn trượt vào nam phụ, sợ quá Diệp Doanh Như lại bắn thêm một phát lần này may mắn bắn trúng tên kia, không hiểu lần này lấy đâu ra tự tin Diệp Doanh Như lại giơ súng lên bắn thêm một phát xui xẻo là cô bắn trúng nữ chính.. CMNNNNN.
Thấy tình thế không ổn cô mở tiếng xả súng ra để dọa sợ bọn bắt cóc, rất may là có hiệu quả thấy chúng đi hết rồi nên Diệp Doanh Như mới mang vẻ mặt "lo lắng" qua hỏi thăm Đỗ Mạc Viễn.
"Anh có sao không?"
Nhưng Đỗ Mạc Viễn không nói mà nhìn Diệp Doanh Như một cách u ám: "Sao em lại ở đây?"
Tưởng Đỗ Mạc Viễn như bao nam phụ khác, hỏi xem Diệp Doanh Như tại sao lại bắn nữu chính, dù không hiểu sao cô lại nghĩ vậy nhưng Diệp Doanh Như vẫn theo phản xạ không điều kiện trả lời: "Ha ha trượt.."
Chưa nói xong một phát súng nhắm ngay ngực Diệp Doanh Như mà đến, lúc đầu Diệp Doanh Như còn tưởng Đỗ Mạc Viễn trả thù cô nhưng không phải, phát súng đó là từ nam chính!
Sớm không đến muộn không đến lại đến ngay lúc này đã vậy còn bắn cô để làm gì?
Nam chính bộ này cũng không não như bao nam chính khác à, nhìn cô giống kẻ bắt cóc lắm à mà ra tay bắn cô, cô phải bắt hắn chịu trách nhiệm trước pháp luật về hành vi này của hắn thôi, không thể vì hào quang của nhân vật chính kia mà quỳ lạy được.
Cảm nhận hơi nóng từ dòng máu của chính mình chảy ra, cùng nỗi đau xé tim Diệp Doanh Như bắt đầu hoa mắt và cảm giác linh hồn cô như đang bị ai đó dắt đi.
Trước khi ngất cô còn thấy vẻ mặt lo lắng của tên cẩu nam nhân Đỗ Mạc Viễn đúng là kỳ tích mà, Diệp Doanh Như từ từ nhắm lại mặt và "thiếp" đi.