Vào ngày sinh nhật của Liễu An Nghi, Thẩm Thiên Hàn một mình đến ngọn đồi nơi có cây phượng hoàng đầy ắp kỷ niệm của hai người.
Ba năm trôi qua, thế cục giờ đây đã thay đổi chóng mặt thế nhưng phượng hoàng hoa vẫn sừng sững ở đó phong ấn kỷ niệm của đôi uyên ương có duyên không phận.
Chỉ là sau mùa hoa định mệnh đó nó lại chẳng chịu trổ hoa thêm lần nào nữa.
Phải chăng năm ấy cây chỉ vì một nụ cười của nàng mới chịu nở hoa, mà sau này cũng vì tương tư lại chẳng màng khoe sắc.
Mà người cũng vì tương tư mà nụ cười cũng trở thành thứ hiếm thấy trên đời.
Thẩm Thiên Hàn ngồi dưới bóng cây trùng trùng tâm sự.
"Ngươi cũng nhớ cô ấy phải không?"
Thẩm Thiên Hàn lấy ra một chai rượu mình mang theo, rót một ly rồi uống cạn.
Hương rượu cay nồng cũng không thấm là bao so với những đau đớn mà anh trải qua khi mất đi người con gái mình yêu thương nhất.
Thẩm Thiên Hàn mơ hồ nhớ lại cái ngày mà mình cầu hôn Liễu An Nghi. Hôm ấy sắc trời tuyệt đẹp, hoa phượng hoàng nở đỏ rực cả một góc đồi. Liễu An Nghi của anh thật xinh đẹp duyên dáng trong điệu múa ngẫu hứng đầy thu hút.
Những cảm xúc hạnh phúc khi anh quỳ xuống đeo chiếc nhẫn cho cô đến bây giờ vẫn dâng trào trong lòng anh không thay đổi.
Thẩm Thiên Hàn hổ thẹn vì lời hứa sẽ bảo vệ cho cô cả đời nhưng cuối cùng đến tính mạng cô cũng không giữ được.
" Anh thật đáng chết phải không em?"
Thẩm Thiên Hàn cứ thế uống hết cả chai rượu, dần dần tiến vào cơn say, tựa người vào gốc cây mà ngủ.
Phải đến tối khi hoàng hôn xuống núi anh mới tỉnh lọ mò tìm đường về.
Liễu An Như lúc này đang đến trung tâm thương mại mua sắp vậy mà vô tình đụng mặt Peter.
- An Như! Cuối cùng cũng gặp được em rồi!
Peter là bạn của Liễu An Như cũng thích cô từ thời trung học. Nhưng Liễu An Như trước nay trong mắt chỉ có Thẩm Thiên Hàn nào có chịu nhìn trúng anh ta.
Nhưng Peter rất kiên trì, anh chấp nhận trở thành người cung cấp thông tin về Thẩm Thiên Hàn cho Liễu An Như trong thời gian cô ở Mỹ chỉ để có thể nói chuyện với cô thêm một chút.
Đối với Peter mà nói, cả đời này nếu như anh bị người khác lợi dụng, thì người đó chỉ có thể là Liễu An Như.
Chính vì vậy mà 5 năm ở Mỹ, Liễu An Lâm nghĩ là sẽ khiến Liễu An Như buông bỏ được Thẩm Thiên Hàn lại trở thành công cốc.
Nhưng từ khi về nước đến nay, dù cho Peter có bao nhiêu lần muốn hẹn gặp mặt, Liễu An Như sẽ luôn tìm lý do để trốn tránh.
Vậy mà hôm nay bọn họ lại vô tình gặp nhau thế này, Liễu An Như cũng không thể từ chối mà chấp nhận đi dùng bữa cùng Peter.
Peter đưa Liễu An Như đến nhà hàng cô hay lui tới, còn chủ động gọi toàn món yêu thích của cô.
Nhìn cảnh này Liễu An Như trong lòng có phần chua chát:
"Peter vậy mà lại biết hết thảy sở thích của mình. Thẩm Thiên Hàn chỉ cần quan tâm mình bằng một góc của anh ta thì cũng mãn nguyện!"
Peter mỗi ngày đều vào trang Instagram của Liễu An Như để xem hôm nay cô đăng gì nhờ vậy cũng hiểu được sở thích hay những nơi cô thường qua lại.
Liễu An Như tranh thủ ăn xong bữa cơm định rời đi. Peter cũng biết mình đang làm khó cô nên chỉ nói một điều trước khi cô rời khỏi:
- An Như! Xưa nay anh vẫn luôn biết em chỉ muốn lợi dụng anh nhưng đều là anh tình nguyện, cho dù làm một cái bóng bên cạnh em anh cũng không oán trách. Vậy nên sau này có gì cần giúp đỡ chỉ cần em mở miệng mọi chuyện anh đều giúp em làm.
Liễu An Như thấy Peter còn giá trị lợi dụng nên giả vờ thấp giọng dỗ ngọt:
- Em biết rồi! Bây giờ em có việc ở công ty phải đi trước sau này sẽ liên lạc anh sau.
Mà việc mà cô nói chính là đi tìm Thẩm Thiên Hàn. Đã mấy ngày không thấy mặt anh khiến cô cảm thấy khó chịu.
Liễu An Như vừa đến bãi đỗ xe của công ty bắt gặp Thẩm Thiên Hàn cũng vừa lái xe về.
Liễu An Như định đi tới hỏi thăm bắt chuyện thì bị mùi rượu trên người anh làm khó chịu:
- Anh lại uống rượu đấy à?
Thẩm Thiên Hàn nhàn nhã trả lời như không có chuyện gì:
- Đúng vậy!
Liễu An Như nghe vậy trong lòng ruột gan sôi sùng sục:
- Tuần trước kiểm tra bệnh đau dạ dày của anh lại tái nặng bác sĩ dặn phải chú ý kiêng rượu mà!
Thẩm Thiên Hàn gương mặt lạnh lùng không hề biến sắc:
- Đó không phải chuyện của cô! Đừng nghĩ mình là chị của An Nghi thì chuyện gì cũng được phép xen vào. Cô nghĩ mình thay thế được vị trí của cô ấy ư? Đúng là không tự lượng sức!
Những lời tuyệt tình của Thẩm Thiên Hàn như ngàn cây kim xuyên vào trái tim của Liễu An Như. Cô cứng họng không nói thêm được gì còn Thẩm Thiên Hàn cũng chẳng quan tâm nữa mà bỏ đi lên công ty.
Sau khi Liễu An Như bình tĩnh lại thì nhìn thấy chìa khoá xe của Thẩm Thiên Hàn rơi dưới đất nên định đem lên văn phòng trả cho anh.
Đến gần thang máy ở tầng hầm thì Thẩm Thiên Hàn vẫn đang đứng chờ mở cửa trong khi nghe điện thoại. Liễu An Như định tiến đến gần anh thì bị năm chữ "Lão chủ tịch tỉnh rồi!" làm cô giựt bắn người.
" Thẩm Thiên Thành ông ta tỉnh lại rồi sao?"