Vì Giống Nữ Chủ Nên Ta Bị Nam Xứng Bắt Cóc

Chương 9




Diệp Doanh Như cảm thấy cả người đau nhức, cô nghe thấy tiếng hệ thống đang lo lắng gọi tên cô, mà hệ thống làm gì có cảm xúc đâu, sao cô lại cảm thấy như thế nhỉ?

Cô muốn lên tiếng an ủi nó nhưng không có sức lực, cảm giác đè nặng, khó chịu như thể bị một vật nặng nào đó đè lên vậy.. Bỗng lúc này một đoạn ký ức không nên thuộc về cô xuất hiện. Nó giống với giấc mơ kia nhưng lại có chút không giống.

Cô thấy bản thân khi còn là một đứa trẻ, cô cũng bị bắt cóc giống như sự kiện vừa xảy ra nhưng lúc đó cô xui xẻo hơn, không chạy được, trong đó cũng xuất hiện một cậu thiếu niên nhưng cô không tài nào nhìn thấy mặt hắn được. Và thật quá đáng hắn chạy ra ngoài được. Bản thân trong dòng ký ức đấy đã rất mong chờ cậu thiếu niên quay trở lại cứu mình nhưng không, chờ tới tối khuya cô vẫn không thấy ai tới cứu cô, bọn bắt cóc sợ thiếu niên kia quay lại liền đưa cô tới một vị trí hẻo lánh khác, họ không cho cô ăn, không cho cô uống, thậm chí họ định xâm hại cô nhưng thật may mắn lúc ấy cảnh sát ập tới.. Cô được cứu.

Cha mới tới và nói với cô rằng cô không phải con gái ruột của họ, sau đó lạnh lùng vứt cô cho gia đình thật của cô. Cha mẹ thật cũng tốt với cô nhưng cảm giác xa lạ càng ngày càng xâm chiếm cô. Cô sợ hãi.

Sau sự kiện ấy tinh thần cô có vấn đề, bản thân bắt đầu bài xích với thế giới này, nhưng nhờ sự yêu thương của cha mẹ cô cũng khôi phục được chút ít, chính lúc này một cô bé với khuôn mặt có vài phần giống cô xuất hiện, nó là con gái của em trai song sinh của bố cô, tức là em họ cô.

Cha nó đã mất, mẹ nó thì không thấy đâu, cha cô thương nó nên mang nó về nuôi nhưng không hiểu sao lúc này đây họ lại đối xử rất đặc biệt với nó, bản thân trong ký ức cảm thấy ghen tị vì nghĩ nó cướp đi tình yêu thương của cha mẹ.

Nhưng.. Cô không nhìn thấy gì nữa.. Dòng ký ức bị ngắt quãng này là sao? Tại sao cô lại cảm thấy quen thuộc thế? Chả nhẽ đây là cô.. Không đúng, cô là trẻ mồ côi mà, làm gì có cha mẹ, cô có ký ức từ năm một tuổi nhưng không có ký ức nào liên quan đến cha mẹ cả.. Chả nhẽ là kiếp trước?

Hệ thống thấy cô tỉnh lại vội vàng hỏi thăm: [Ký chủ làm sao vậy? Tự dưng ngài bất tỉnh? ]

Diệp Doanh Như day nhẹ huyệt thái dương, suy yếu nói: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

[Từ sau khi dịch chuyển tới nay đã ba ngày rồi, ba ngày này ngài bị sao vậy? Hệ thống đo lường cũng chỉ cho thấy ngài đang ngủ say thôi]

"Ba ngày ư.. Ta cứ tưởng.. À thôi, rốt cuộc bây giờ là giai đoạn nào rồi?"

[Hiện tại ký chủ quay về thời gian là sinh viên đại học, thân thế vẫn là vị nữ phụ kia.]

"Tại sao lại quay lại sớm như thế? Ta nhớ rằng cốt truyện bắt đầu từ khi nữ chính gia nhập giới giải trí khi.. Thân thể này bao nhiêu tuổi?"

[23.]

Tức là nữ chính vào giới giải trí được được một thời gian rồi, chuẩn bị đụng độ với nam phụ vài tháng sau thì bị bắt cóc.. Chả sớm tý nào cả! Chạy hay là.. Để mặc cho vận mệnh?

Cô thật sự rất tò mò không biết thiếu niên Đỗ Mạc Viễn mà cô gặp trong ba ngày không có hệ thống kia có cùng dòng thời gian này không.. Hay đúng hơn là cậu thiếu niên ngày ấy cô cứu có phải Đỗ Mạc Viễn này không.

Hay là đi tìm hắn? Không được.. Nhỡ đâu không phải, thì cô tự mình hiến dâng thân mình à?

Đang suy nghĩ lung tung thì hệ thống gọi cô: [Ký chủ.]

"Hả.. Gì cơ?"

[Tôi gọi ngài mấy lần rồi, ngài làm sao vậy? ]

"Không có gì đâu.. Đúng rồi cha mẹ của thân thể này đâu." Cô muốn xác nhận một điều.

[Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi có thể cung cấp địa chỉ của thân thể này cho cô.]

Diệp Doanh Như dựa theo địa chỉ mà hệ thống đưa cho, tìm thấy nhà của nguyên chủ.

Nhìn ngôi biệt thự hoành tráng kia, Diệp Doanh Như đưa tay lên ngực cảm thán cùng ghen tị với thân thể này. Mợ nó chứ, nhà nữ phụ xịn thật sự, chả như cô làm lụng vất vả bao nhiêu năm mới mua được một căn hộ nhỏ xíu, đã thế có bao giờ được nghỉ để hưởng thụ cuộc sống riêng đâu.

Mà thân thể này.. À thôi mỗi người mỗi số, trẻ mồ côi như cô có căn hộ cho riêng mình là giỏi lắm rồi, nếu không phải hệ thống kéo cô đi thì chắc tầm chục năm nữa cô có thể có một căn hộ to hơn căn hộ trước rồi.

Diệp Doanh Như bấm chuông cửa được một lúc rồi nhưng không ai ra mở cửa cho cô cả.

Cô buồn tủi quay lưng lại với cánh cổng nhìn xuống đất chửi thầm: "Cốt truyện thì cho một nửa, ký ức thì lúc có lúc không, đúng là hệ thống dởm!"

[Ký chủ! Tôi nghe được tiếng lòng của ngài đấy.]

Hệ thống uất ức lên tiếng, nó cũng không biết tại sao lại như vậy, trách nó được à? Nó chỉ là một hệ thống thực tập căn bản còn chưa hoàn thiện, thiếu xót là điều không thể tránh.

"Tiểu thư?"

Nghe thấy có người nói ở bên cạnh, Diệp Doanh Như cũng không quá để ý cho đến khi người đó cầm tay cô vui mừng nói: "Đúng là ngài rồi, sao ngài lại đứng ở đây?"

Diệp Doanh Như ấp úng nói: "Tôi.. Tôi quên mật khẩu nhà rồi."

Hai người hàn huyên một lát rồi đi vào biệt thự mà không hề hay biết có một chiếc xe màu đen ngừng ở phía đối diện được một lúc rồi.

"Lái xe đi." người đàn ông trong xe lạnh nhạt nói với tài xế.

Nhận được lệnh, tài xế bắt đầu khai máy, chậm chạp rời khỏi đấy.

* * *

Từ miệng của người giúp việc, cô mới biết cha mẹ của nguyên chủ đã đi du lịch, phải mất mấy tháng nữa mới trở về. Người hầu còn vui mừng khi cô đã trở về sau bốn năm rời khỏi nhà, đã thế nhìn còn có sức sống hơn lúc trước.

Diệp Doanh Như cũng tò mò không biết lúc trước nữ phụ sống như thế nào, cô chỉ biết cô ta rất.. "nổi loạn", và đối mặt với nam xứng thì rất cứng đầu cùng kiêu căng do được chiều từ bé.. Nhưng rõ ràng người hầu nói nữ phụ đã rời nhà bốn năm rồi.. Một người nếu được chiều mà kiêu căng lại rời nhà bỏ đi thì không được hợp lý cho lắm.

Giờ đây Diệp Doanh Như cũng nhận thấy được rằng cốt truyện hệ thống đưa cho cô cùng ký ức trước đó về quyển tiểu thuyết này rất có vấn đề. Sạn ở khắp nơi, thời gian, tuyến tình cảm, nguyên nhân, cao trào đều vô cùng hỗn loạn.

Tại sao nam chủ lại chưa kịp hiểu rõ nguyên do mà bắn chết cô, tại sao nam phụ lại cư xử kỳ lạ, ngay cả thiết lập nhân vật trong nguyên tác cũng vô cùng có vấn đề là do đây là một quyển marry sue hay do tay tác giả quá non, hay do chính thế giới này đã có vấn đề.

Mọi câu hỏi chồng chất lên nhau làm Diệp Doanh Như đau đầu vô cùng. Hệ thống vô dụng, ký ức hỗn loạn.. cảm giác như.. Như có một thế lực nào đang cô thay đổi vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.