Vừa hay Đỗ Mạc Viễn đã đứng ở cửa và nghe thấy hết cuộc trò chuyện của Diệp Doanh Như.
Cảm xúc của hắn lúc này.. Một lời khó nói hết.
Diệp Doanh Như dường như cũng nhận ra ánh mắt "nóng bỏng" của ai đó liền quay lại nhìn, vừa nhìn cảm giác chột dạ liền ập tới.
"H.. Hi!" Diệp Doanh Như ngượng ngùng chào hắn một tiếng.
Hắn nhìn cô cười nhẹ một cái: "Bạn gái? Thì ra cô Diệp đây lại mơ ước tôi lâu như thế rồi."
".. Cũng không lâu, mới đây thôi.."
[Ký chủ.. mặt ngài từ khi nào trở nên dày như vậy rồi.] Đến nó cũng không ngờ được ký chủ lại trả lời nam phụ như vậy. Theo kịch bản của hơn trăm bộ ngôn tình cẩu huyết nó có thì đây là câu trả lời mới nhất trong trường hợp này.
Không chỉ mỗi hệ thống bất ngờ, Đỗ Mạc Viễn cũng bất ngờ ngờ không kém.
"Hahaha"
"!"
Đây là lần đầu tiên Diệp Doanh Như thấy Đỗ Mạc Viễn cười như thế này, không phải kiểu cười nhạt, hay cười kinh bỉ.
"Hắn cười thật đẹp." Suy nghĩ duy nhất trong đầu Diệp Doanh Như lúc này. Một cảm xúc thật lạ xuất hiện trong cô.
Đỗ Giai Tâm đứng bên cạnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy anh trai cười lớn cùng Điềm Điềm ngơ ngác bên cạnh.. Cô nên làm gì đây?
Cười xong, Đỗ Mạc Viễn nhìn Diệp Doanh Như đang ngơ ngác nói: "Vậy không biết người bạn gái yêu quý này của tôi có thể giúp tôi lấy một cốc nước ấm không nhỉ?"
Giọng nói từ tính, trầm thấp vang lên, làm cho lý trí của Diệp Doanh Như bay xa, cô "ừ" một cái gì vô thức đi vào bếp lấy nước cho hắn.
Đỗ Mạc Viễn nhìn theo bóng lưng của cô rồi nở một nụ cười sâu xa.
Đỗ Giai Tâm đứng bên cạnh nhìn anh trai mình, run rẩy một cái: "Anh.. Nhìn anh giống mấy gã thợ săn đang nhìn con mồi của mình quá.."
Đỗ Mạc Viễn nhìn Giai Tâm một cái rồi xoa đầu con bé: "Em đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm quá rồi đấy, lên phòng học đi."
"..."
Không! Cô chắc chắn anh trai đang có ý đồ xấu với Điềm Điềm nhưng.. Kệ đi, việc của người lớn cô không xen vào.
Diệp Doanh Như cầm cốc nước trên tay mới lấy lại lý trí.
Mặt cô ửng đỏ thầm nghĩ: "Đúng là nhan sắc mê hoặc lòng người." Sao trước giờ cô chưa từng nhận ra Đỗ Mạc Viễn lại hợp ăn uống của cô đến vậy nhỉ?
Có lẽ do trước đây chỉ nghĩ hắn là một NPC với thiết lập sẵn nên bỏ qua mọi thứ.. À không đúng hơn phải nói là cái tính cách bệnh kiều của hắn che hết vẻ đẹp rồi. Thật ra cô cũng thích người có tính bệnh kiều nhưng mà bệnh kiều một chút thì vui, bệnh kiều nhiều chút thì chỉ có muốn đấm nhau thôi.
Nước đã cầm trên tay nhưng Diệp Doanh Như vẫn đứng sững ở đó không biết có nên bưng ra không. Đang lúc phân vân thì một bóng đen che phủ tới, cốc nước trên tay của cô bị "cướp" đi một cách trắng trợn.
Diệp Doanh Như ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt.
"Thế nào? Đến nước của bạn gái vất vả rót ra chả nhẽ người bạn trai là tôi không được phép lấy à."
Giọng điệu này.. thanh âm này.. Chết tiệt! CÔ THÍCH.
".. Đ.. Được.."
Đến cuối, Diệp Doanh Như không còn nhớ cô về phòng bằng cách nào nữa.
Chết tiệt thật! Tại sao mới có mấy ngày đi công tác mà nam phụ lại quyến rũ đến như vậy chứ.
[Không phải tại nam phụ.. là tại ký chủ không kìm nén được bản thân thôi.]
Đúng rồi hệ thống, ta nhớ cốt truyện chính nữ phụ rất hận nam phụ mà? Sao ngươi lại bắt ta phải quyến rũ rồi làm mấy cái nhiệm vụ thân mật? Rồi tiến độ hoàn thành cốt truyện là cái quái gì?
[Tôi cũng không biết rõ nữa, mọi thứ tôi làm, mọi nhiệm vụ tôi giao cho ngài đều là từ tổng hệ thống truyền ra, vậy nên câu hỏi này của ký chủ tôi không thể trả lời được.]
Đúng là một cái hệ thống hỏng.
[..] Nó cũng không muốn như thế đâu, nhưng ai kêu nó chỉ là một cái hệ thống mới nhậm chức chứ.
"Cốc.. cốc.. cốc" tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Doanh Như tò mò không biết ai lại tìm cô vào giờ này.
Mở cửa ra, đập vào mắt cô là Đỗ Mạc Viễn đang mặc áo choàng tắm đang đứng trước cửa.
Hệ thống! Có phải hắn đang cố quyến rũ ta không hả?
[Ký chủ bình tĩnh, hãy nhớ nam phụ chỉ mê nữ chính thôi.]
Nhưng không phải ngươi cũng nói với ta rằng đây chỉ là một quyển truyện chưa full ư? Cái gì chả xảy ra được.. đúng không? Với lại có hàng trăm quyển thế thân "đảo chính" mà!
[Ký chủ vui là được.]
"Tìm tôi có chuyện gì không?" Dù trong đầu loạn thành một đoàn rồi nhưng Diệp Doanh Như vẫn cố níu giữ chút lý trí của bản thân, bản thân phải có giá chứ.
Đỗ Mạc Viễn không nói gì, đi thẳng vào trong phòng cô, hắn nhìn ngắm một lúc rồi lựa chọn chiếc giường "yêu quý" của cô làm ghế ngồi.
Dù hơi khó hiểu nhưng Diệp Doanh Như vẫn nhận mệnh đóng cửa lại, rồi tìm một chiếc ghế kê đối diện Đỗ Mạc Viễn và ngồi xuống.
[Sao ký chủ không ngồi cạnh nam phụ? ]
Ta cũng có giá mà.
[..] giá xào hay giá đỗ?
Đỗ Mạc Viễn đưa cho Diệp Doanh Như một chiếc điện thoại thông minh với ốp lưng màu tím, cô nhận lấy rồi nhìn xuống, thứ cô nhìn thấy chỉ là một cuộc gọi từ một số lạ.
"Có việc gì?"
Nói rõ ra được không? Im ỉm ai biết rốt cuộc hắn muốn gì.
"Đây là ai?"
"Không biết."
Đỗ Mạc Viễn vẫn im lặng nhìn cô.
Rồi đã hiểu, hắn không tin cô nói.
Chỉ trách đây là một quyển tam quan thối nát ngôn tình, nên nhân vật phụ như cô chỉ làm nền cho marry sue nữ chính mà thôi.
Chính ngay lúc này, hệ thống luyến ái não kia lại lần nữa ngoi lên: [Nhiệm vụ thân mật: Thỉnh ký chủ ủy khuất nói: "Tại sao anh không tin em?"]
WTF? Đùa ta à, bắt ta nói câu sến súa như thế, cẩu đồ vật chết sớm đi! Từ chối, từ chối không tiếp nhận nhiệm vụ.
[Không phải ký chủ động tâm với nam phụ à? Nhiệm vụ này rất có lợi cho ngài nha.]
Không biết, không hiểu, không làm.
Hệ thống nghe thấy liền không đếm mà trực tiếp khiến Diệp Doanh Như lên cơn đau tim mà ngất đi.
Từng đợt đau nhói ùa đến, Diệp Doanh Như run rẩy nắm chặt nắm đấm không phục, chịu đựng cơn đau. Mồ hôi lạnh chảy ra khiến áo cô ướt đẫm, chiếc áo phông rộng thùng thình lúc nào giờ đã ngắt ngao bám chặt vào thân thể cô.
Quá sức chịu đựng, Diệp Doanh Như ngất đi, may mắn lần này Đỗ Mạc Viễn mắt nhanh tay nhẹn đỡ lấy cô không khiến việc trước kia xảy ra nữa.
Đỗ Mạc Viễn nhìn cô gái đang nằm trong vòng tay của hắn. Không ai biết giờ phút này hắn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy cả sống lưng lạnh lẽo.
[!] ký chủ.. nó sợ hãi!
Người đằng sau cuộc gọi kia là ai? Tại sao lại muốn hắn thả cô đi? Tại sao cô lại có những biểu hiện kỳ lạ như thế?
Lần nữa tỉnh dậy, Diệp Doanh Như phát hiện mình không còn ở biệt thự của Đỗ Mạc Viễn nữa mà là trên phi cơ.
Cô run rẩy ôm chặt lấy thân mình, mẹ nó di chứng của cơn đau tim chưa hết đã phải chịu đựng thêm cơn say máy bay, chắc chưa có nữ xuyên thư giả nào khổ như cô.
[Nhiệm vụ thân mật: Thỉnh ký chủ chạy đến ôm nam phụ và nói: "Không nhìn thấy ngươi ở đâu, ta sợ hãi quá." Lần này ký chủ không hoàn thành sẽ bị cho bay màu nha, ký chủ chỉ có hai lần bay màu nếu sử dụng hết sẽ là sự trừng phạt cuối cùng "sống không bằng chết". Đây là lần cuối ta nhắc nhở ngài, mong ngài hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.]
Là sao?
[Là hệ thống sẽ tiếp nhận thân thể của ký chủ và nhốt linh hồn ngài lại rồi cho ngài xem chúng tôi điều khiển ngài như nào.]
* * * Hệ thống các ngươi là ma quỷ sao?
Đúng là cách làm của hệ thống khiến Diệp Doanh Như khó chịu thật, cô không muốn chỉ có thể tồn tại bằng cách nhìn hệ thống dùng cơ thể "của cô" làm nhiệm vụ. Nó còn ác độc hơn biến cô thành thực thể vô định.
Sau đó, Diệp Doanh Như mặt đỏ chạy tới ôm Đỗ Mạc Viễn nói: "Anh đã ở đâu vậy? Sao em lại ở đây? Em sợ hãi quá." nói xong liền dùng tốc độ ánh sáng để kéo dài khoảng cách hai người ra.
Quá ư là sến rồi.