Vì Em Là Bà Xã Osin

Chương 6: Âm mưu của Dương Kim Long




Sau buổi học nó về thẳng nhà, hiện lên trước mắt nó là cảnh cha nó ôm người phụ nữ kia xem tivi... cái cảnh này nó thấy từ hồi mẫu giáo và đã không bao giờ lặp lại với mẹ nó, đáng lẽ người ngồi kia là mẹ nó, người được cha nó ôm ấp yêu thương cũng là mẹ nó chứ không phải bà ta, nghĩ đến đây nó đi thẳng lên phòng đóng cửa cái rầm. ông Minh thấy nó về còn phải nhìn cảnh nó và bà Ngọc Thủy tình cảm nên khẽ nói với bà:

-tôi lên với Thư chút nha

-dạ ông lên coi con làm sao (ca:đương nhiên là bực mình+khó chịu roy,bà Thủy:đừng thấy cô hiền mà chọc cô nghe con, ca:dạ... haizz mấy nv này toàn áp bức tớ thui)

Ông gõ cửa rồi vọng giọng nói vào trong phòng:con gái đi học về rồi hả?vẫn giọng quan tâm nhưng xen chút buồn rầu và tội lỗi

-ông đừng tỏ ra quan tâm tôi, nó chỉ khiến tôi coi thường ông hơn thôi... tôi mệt rồi đừng làm phiền nữa, xuống với vợ ông đi

-ta biết rồi con nghỉ ngơi rồi xuông ăn cơm nha

-....

Thứ ông nhận được từ đứa bé hay nói, vui vẻ hoạt bát ngày xưa là sự im lặng của nó. Ông chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi thở dài mà đi xuống nhà... hôm sau nó không đợi Ngọc vì nhỏ đã không bị bắt nạt nữa rồi, nó đi thật sớm để không nhìn thấy cảnh cha mình bên người phụ nữ khác. Mấy phút sau nó leo lên sân thượng, trường vắng tanh, không khí trong lành nó bấm vào danh bạ rồi gọi

*lần đầu:

-có phải quán bar Pororo không ạ?

[email protected]#$%^**&^%&^

-em muốn xin việc vào buổi tối

[email protected]#$%^&*^%$#@

-dạ cảm ơn chị

Lần 2: nó lại bấm rồi gọi...#$%^&*&^%$#

Vậy là chỗ làm thêm và nhà ở đều đã có, 1 nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của nó,cứ tưởng nụ cười ấy sẽ theo gió mà bay đi... nhưng không, chiếc điện thoại của ai kia đã "chộp" được khoảnh khắc ấy và người đó còn nở 1 nụ cười đểu: em không thoát khỏi tôi được đâu.

Sau giờ học nó "thanh lý" chiếc BMW rồi đi bộ đến quán bar, nó vừ đến nơi đã nghe tiếng xin lỗi của cô gái trẻ, cô ta nói ông chủ không cho nhận học sinh vì sợ làm mất khách...(đã lược bỏ vài trăm từ) vậy là nó phải bắt xe buýt về nhà, vẫn người đàn ông chạc tuổi ấy đứng ngoài cửa:

-em về lâu rồi mà sao giờ con mới về vậy?

Nó nhìn ông rồi đi thẳng lên nhà để lại 3 chữ:tôi chuyển nhà, nói rồi nó đi lên phòng dọn hết quần áo, đồ đạc với đống ảnh, poster Dương Dương (tại tớ thích nên cho Thư treo ảnh anh ý đấy muahaha) và thứ quan trọng nhất: bức ảnh nó ngày nhỏ cười tươi cùng người mẹ quá cố. cứ vậy nó rời khỏi căn phòng với chút tiếc nuối vì dù sao nó cũng ở đó 17 năm rồi, nhưng nó càng không muốn phải ghét cha mình hay giận dỗi bà Thủy vì bà luôn chăm soc nó, chỉ là người mẹ thật sự đã bọc lại toàn bộ trái tim nó, dù là ai cũng không thể chen vào. Vừa bước khỏi cầu thang với cái vali to đùng nó đã bị 2 dòng nước mắt của Ngọc cản:

-chị Thư đừng đi, ở lại với em

Nó cười mỉm:gia đình này là của cô, tôi không muốn mấy người phải kìm nén yêu thương nhau khi thấy tôi đâu.

-Thư à con ở lại với ta đi, ta không thể để con gái mình chịu khổ được-ông Minh nhìn nó mắt đượm buồn

-tôi là con gái của Phương Thu Thu (mẹ nó), 1 người phụ nữ tài giỏi chẳng lẽ không kế thừa được gì của bà, yên tâm cả tôi và ông đều sẽ sống hạnh phúc khi không thấy mặt nhau

-nhưng mà...

Không để ông trả lời nó đi thẳng ra cửa, đi bộ mãi mới tới phòng trọ nhưng 1 khuôn mặt méo xẹo hiện lên trước mắt nó, đó là chị chủ nhà

-chị thật sự rất xin lỗi... hôm nay 2 đứa em chị từ quê lên chơi và ở lại phòng trọ cuối cùng rồi, chị gửi lại em tiền đặt cọc... xin lỗi nha............

(Ca:sao số chị Thư "đen" vại??? Thư:tại con nào, ca:dạ em.... không liên quan à nha... chạy)

Mọi người đọc truyện vui vẻ nhóe😝😝😝


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.