Vì Em Là Bà Xã Osin

Chương 26: Khóc bằng nụ cười




Bạn đã bao giờ cười nói suốt ngày nhưng khi màn đêm buông xuống, mọi người rời đi nước mắt lại rơi chưa? Bạn có biết yêu là gì không? Thật ra tôi cũng không biết nói như thế nào,khi anh ấy vui bạn cũng sẽ vui, khi anh ấy đau bạn còn cảm thấy đau hơn,khi anh ấy bên cạnh làm nũng như một đứa trẻ bạn sẽ thật sự hạnh phúc... ừm tình yêu của tôi hơi khác một chút. Tôi yêu người mình hận, tôi không đủ can đảm để gặp anh càng không muốn nghe anh giải thích, 3 năm rồi tôi chỉ biết nhìn anh qua khung ảnh, 3 năm rồi cái tên Dương Kim Long vẫn khắc sâu trong tôi...

------

Khi Duật Phàm gặp lại được em gái của mình thì cha nuôi của anh tức Nam Cung Kỳ Hiên đã mất được vài năm rồi, có muốn trách ông lừa dối cũng không thể. Dù sao nhờ Nam Cung Kỳ Hiên nên anh mới có được địa vị như ngày hôm nay,chỉ là bao nhiêu năm qua hình ảnh Thư Thư vì anh mà “chết” luôn khiến anh gặp ác mộng. Từ lần đó Duật Phàm không còn mở bất kỳ thông tin gì về cha mình nữa, không phải vì anh ghét cha mà vì anh sợ quá khứ đáng sợ ấy lại ùa về.

--------

cô đang đi dạo quanh thành phố Paris xinh đẹp để hóng gió, do công việc trong bang và công ty cô đã dồn hết làm trong hơn 1 tháng để lấy 1 tuần đi chơi, ai ngờ việc của cô thì xong còn hai người kia thì chất đống. Dù Hứa Thiên Thư cô không làm xong thì Duật Phàm và Nam Cung Hạo Thiên cũng sẽ làm giùm nhưng cô đâu phải loại người ỷ lại càng ghét để đám thuộc hả khinh thường,bàn tán.

-chán quá, chán quá, chán quá, cô nói như muốn hét lên... biết vậy không dồn công việc nữa, 2 tên đáng ghét chụy đã rủ mà không thèm đi, lười cho lắm vào giờ cắm đầu mà làm.

Đút tay vào túi quần, bài nhạc quen thuộc lại vang lên

“Remember when, we never needed eachother

The best of friends like

Sister and Brother

We understood, we'd never be,

Alone...”

cô vẫn để bài hát này làm nhạc chuông, chỉ là chút giữa làm kỉ niệm giữa cô và anh mà thôi, đó là kỉ niệm đẹp nhất của tuổi học trò.

-chuyện gì-cô cất giọng băng lãnh với kẻ dám phá kì nghỉ quý giá của mình dù đó là anh trai yêu quý

-Thư Thư đừng cáu như vậy, anh có chuyện cần nhờ em mà

-không có chuyện là không cần em luôn chứ gì... tiểu Phàm anh là đồ đáng ghét, anh lúc nào cũng bắt nạt em, em nói lão đại tăng thêm việc cho anh-cô là vậy đấy,chỉ cần là người thân cô sẽ mở lòng,cô có anh trai mà tại sao lại không dựa dẫm, dỗi hờn và làm những việc đứa em gái nên làm.

-thôi đi, vì em mà cậu ta mới giao anh 1 đống việc nếu em không bực bội với anh thì giờ có ng đi chơi cùng em rồi, nếu...

-được rồi,nói trọng vào tâm,có chuyện gì?

-à... lão đại muốn anh tìm người phù hợp vào vị trí thứ 5 (hộ pháp thứ 2 tương ứng người giúp đỡ cô: phó bang chủ thứ 2) để hỗ trợ em mà anh nghĩ em tự tìm sẽ đúng yêu cầu hơn hì hì

-lười thì nói đại đi, yên tâm em sẽ nói với Nam Cung chuyện này.... lần sau phải đi chơi với em đấy biết chưa, để con gái nhà người ta “liễu yếu đào tơ” ra đường 1 mình nguy hiểm lắm biết không Tiểu Phàm của em

-khụ khụ... được rồi anh làm nốt công việc đây

Dù gì cũng trưa rồi phải giải quyết cái bụng đang biểu tình rồi làm gì tình sau a. nghĩ là làm cô nhanh chân đi vào con hẻm nơi ông lão cô cứu bán món phở mang hương vị của Việt Nam (chả biết Pháp có người ăn món này không,Ca chém “dó” á hihi chương này chém hơi nhiều)

Gần đến nơi Thư thấy một đám người khoảng 10 tên đang phá sạp, vài tên chửi mắng và đẩy ông cụ xuống đất,cô thật sự rất giận lao đến thật nhanh thì có một cái bóng từ cuối đường bên kia ném cây gậy về phía chúng. Cô gái linh hoạt đánh đấm, ước chừng cũng học võ khá nhiều năm, đang mải ngắm “mĩ nhân” Thư phát hiện tên nằm dưới đất rút súng ra, cô nhanh tay dùng khẩu súng cách âm nhỏ bé của mình bắn bay súng của hắn đi rồi khoan thai bước tới.

“đấu mà để kẻ địch có cơ hội tấn công có thể chết đấy” Thư nhếch môi nhảy lên dùng hai chân đá hai tên

Khi chúng có ý định rút cô đã thêm một câu

“đến bar Rose lấy tiền rồi cút, nếu tôi còn thấy mấy người quấy rối ở đây thì mua sẵn quan tài đi” Thư nói tiếng Pháp trôi chảy rồi chạy lại đỡ ông cụ

“cảm ơn... đã cứu tôi”cô gái nói tiếng Việt không rõ lắm

“coi như thay ông ấy cảm ơn cô đi... cô là người Trung sao”

“không hẳn... tôi là con lai”

“phở ở đây rất ngon,cô muốn thử chứ”

Thư gọi người đến dọn dẹp và sửa sang lại quán sau đó hai người con gái ngồi vào một bàn ăn trong nhà, sau khi ăn xong cô hẹn cô gái nói chuyện.

“chào cô,tôi tên Thư có thể gọi Sara”

“chào,tôi là Mạc Tử Tuyết”

Bla bla (lược bỏ 200 từ)

“thật ra em muốn chị làm hộ pháp cho em, chị sẽ là người thứ 5 ngồi vào ghế quyền lực trong Devil” sau cuộc nói chuyện cô biết được cha của Tử Tuyết là người Trung, mẹ là người Việt, cô hơn Thư 1 tuổi...

“tôi không muốn,cuộc sống như vậy là tốt rồi”

“vậy cũng được, phiền chị giữ bí mật”

“cô tin tôi sao”

“đương nhiên rồi...

“Remember when, we never needed eachother

The best of friends like

Sister and Brother

We understood, we'd never be,

Alone

Those days are gone, and I want you so much

The night is long and I need your touch

Nhạc chuông của cô chợt vang lên, là Hạo Thiên

“tạm biệt, em đi trước”

“tạm biệt”

“có chuyện gì, hôm nay là ngày nghỉ của tôi mà”

“mau đến bệnh viện x, Duật Phàm bị bắn”nói rồi hắn cũng cúp máy

Không thể nào, lúc nãy anh trai còn gọi điện cho cô than vãn đủ điều sao giờ lại bị bắn... anh lừa cô sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.