Vì Em Là Bà Xã Osin

Chương 15: Yêu tôi, chắc anh hối hận lắm!




-ông nói gì vậy?-Phong với khuôn mặt không thể ngơ ngác hơn đáp lời, tự dưng chạy đến rồi cáu gắt... "OMG bạn của tôi bệnh nặng rồi"

-Hừ! tôi mà chết cũng kéo ông theo- nói xong anh lại đạp cái bàn gần đó rồi bỏ đi để lại chục dấu? to bằng cái đình cho Phong.

Vội vã chạy về lớp, Long nhìn khắp nơi nhưng không thấy bóng hình kia đâu, quả nhiên cô ấy không ở đây. Chạy xuống chỗ Linh, anh bình tĩnh hỏi

-cô ấy đâu?

-"vợ" em về rồi-1 câu đầy ý đùa cợt nhưng giọng điệu hết sức nhẫn nại, có vẻ nhỏ đang kiềm chế

-Ken...

-đừng hỏi tôi- Khải tức giận đập tay xuống bàn rồi bỏ đi, ánh mắt cậu đỏ lừ như muốn giết người, mọi người chưa bao giờ thấy thần tượng của họ tức giận như vậy.thấy cậu như vậy fan buồn lắm nhé nhưng không ai dám làm gì vì người kia là Dương Kim Long

" Là tôi biết cậu trước mà,là tôi yêu cậu trước mà vậy tại sao cậu lại không chọn tôi? Tôi có gì không tốt chứ? Còn anh Dương Kim Long tôi đã buông tay vì cô ấy, tôi đã buông bỏ hạnh phúc của mình, tại sao anh lại chà đạp lên thứ mà tôi quý giá nhất? may mà anh còn biết đi tìm cô ấy nếu không... tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết"

-chết tiệt, con chó nào dám phá xe tao-Long đang trong cơn tức giận lại thấy xe mình 4 bánh cắm đầy đinh không kiềm chế được mà chửi bậy, Long đành chạy bộ đi tìm cô, anh vừa ra ngoài 1 cô gái từ cầu thang trên lầu đi ra nhà xe

-xin lỗi phải có thành kiến 1 chút

-em cũng nghịch quá đấy

-đừng giận vì em giúp anh ấy nhé, em không muốn Thư buồn

-không sao

(tác giả của tác phẩm này không ai khác chính là chụy Linh xinh đẹp)

Từ lúc nghe được thông báo từ hội trưởng nhỏ đã biết cô chắc chắn tức giận nên "ra tay tương trợ anh"

Long chạy 1 mạch đến võ quán, đúng như anh nghĩ cô đang hăng say "tập luyện"

-Thư!

-huấn luyện viên... anh đến sớm

Cả người mồ hôi nhễ nhại vì chạy đi tìm cô vậy mà thấy rồi chỉ nghe được vài chữ phũ phàng,anh có chút không cam mà nổi nóng

-em đừng có trẻ con như vậy

-phải rồi, tôi là trẻ con nên mới có người muốn "tìm trẻ lạc" đó thôi-giọng điệu mỉa mai nhưng thập phần chua chát, cô không nghĩ 2 người mới yêu nhau đã xảy ra sự tình này

-anh không hiểu em giận dỗi cái gì chứ-Long quệt mồ hôi trên chán phản bác lại

-yêu tôi... chắc anh hối hận lắm?

Nói ra lời này không chỉ làm anh buồn, làm anh thất vọng mà với chính bản thân cô đau gấp trăm lần, cô hờ hững không có nghĩa là cô không tim không phổi, không có nghĩa tình cảm của cô chỉ mờ nhạt,sự thật... tình yêu của anh không thể so sánh với cô

-không! Không bao giờ-1 câu khẳng định không chứa quá nhiều cảm xúc nhưng khiến người đối diện ấm áp trái tim

-...

-em nói đi

- tôi là 1 con nhóc nên chỉ đùa giỡn với tình cảm của tôi thôi đúng không? Thừa nhận tôi là người yêu của anh lại khó khăn đến như vậy sao? RỐT CUỘC VỚI ANH TÔI LÀ GÌ

Mấy chữ cuối được gằn lên, nước mắt cũng từ khóe mi lăn thành hàng dài. Anh sai thật rồi, anh không ngờ cô lại yêu anh như vậy, là anh quá ngốc nghếch không nhận ra người con gái ấy không mạnh mẽ như anh nghĩ. Cô ấy cũng là con người, cũng biết yêu thương, cũng biết suy nghĩ là vì 1 chút bồng bột của bản thân, anh đã khiến cô ấy tổn thương, chính anh lằm người con gái mình yêu phải khóc...

Nhận thấy ý muốn rời của Thư anh nhanh chóng vòng tay qua siết lấy eo cô thật chặt như sợ cô sẽ đi mất. chống cằm lên bờ vai nhỏ đang run từng đợt, giọng anh trầm ấm

-là anh sai, anh xin lỗi em đừng khóc nữa nhé

Quả nhiên cô không khóc, bàn tay siết chặt lấy tay anh rồi khẽ tháo ra. Cô quay mặt lại nở nụ cười chua chát

-tôi nghĩ chúng ta nên xem xét lại mối quan hệ này, thật sự tôi và anh chưa bao giờ hợp nhau

Long đang định nói gì thì học viên dồn dập kéo vào

-happy birth day to you, happy birth day to you, happy birth day, happy birth day, happy birth day to you-học viên đồng thanh hát bài ca chúc mừng sinh nhật Thư

-Nhã Dịch, mọi người... cảm ơn nhé-Thư vòng tay ôm cổ Len, đang định quay sang ôm học viên khác thì thấy Long rời đi

"anh còn không tin tưởng tôi dù chỉ 1 chút, có lẽ là tôi kì vọng quá nhiều rồi."

Hôm đó cô cùng mọi người quậy đến tận chiều tối, hết ăn uống lại đến khu vui chơi, đến quán karaoke hát mấy tiếng liền. có chút mệt mỏi, Thư đi vào phòng vệ sinh của quán, định rửa mặt cho tỉnh táo 1 chút thì chuông điện thoại vang lên, là Quân

-"đại ca", đang đi chơi với người đẹp mà sao lại có tâm trạng gọi cho em vậy, làm gì phật ý Linh sao?

-Thư, em bình tĩnh lại nghe anh nói

-vâng, em đang bình tĩnh đây

-Long... cậu ấy bị xe đụng và đang cấp cứu ở bệnh viện C-A-D

-anh ấy... anh ấy... Thư cup may rồi chạy ra ngoài không nói với ai 1 tiếng.

Bệnh viện ấy chỉ cách nơi này vài trăm mét, cô chạy thật nhanh, thật nhanh, hỏi phòng của Long rồi lại chạy ra thang máy, nơi đây chật kín người. lòng như lửa đốt, Thư chạy liền 18 tầng không chút nghỉ ngơi, cô sợ lắm... nếu anh cũng giống mẹ và... và...

-lại là hình ảnh ấy, rốt cuộc anh ta là ai, tại sao mình càng muốn nhớ lại càng đau đầu như vậy?

Không nghĩ về "người đó" nữa, bây giờ cô đang rất sợ, sợ Long sẽ rời xa cô. Cô sẽ không trách anh nữa, anh không yêu cô cũng được, anh chỉ bỡn cợt tình cảm của cô cũng được. chúa phù hộ, mong anh vẫn bình an...

Cửa phòng 147 mở ra cũng là lúc cô gục ngã...

-may quá, anh vẫn ổn

Vừa thấy cô khụy xuống anh liền chạy đến ôm lấy cô, ôm thật chặt. trong cơn mê cô cảm nhận được ai đó đang ôm mình, thật vững chắc và ấm áp, cảm nhận được dòng nước mát lạnh chảy trong người, gương mặt tái nhợt giãn ra đôi chút. cô nghe thấy tiếng trách mắng của ai đó

-em là đồ ngốc, có thang máy để làm gì hả?

-tưởng mình học võ thì khỏe lắm sao?

-em là trâu bò chắc, chạy từ đâu đến bệnh viện lại chạy tiếp 18 tầng liền.

-anh nhớ em thông minh lắm mà,sao không biết sử dụng gì hết vậy?

-em đâu phải heo, sao lại ngủ lâu vậy hả? dậy mắng nh đi chứ!

Cô lại nghe được lời thủ thỉ của ai đó

-em mệt lắm sao? 1 tiếng đồng hồ rồi cũng không tỉnh dậy

-là anh không tốt,anh không nên nhờ Quân lừa dối em. Anh không ngờ em lại lo lắng cho anh đến vậy

-nếu biết em lại chọn chạy bộ anh sẽ trang trí 1 căn phòng ở tầng 1

-tha thứ cho anh nhé

Cô lại cảm nhận được vòng tay ấm áp ấy, giọng anh lại trầm trầm vang lên

-môi em khô hết rồi, anh giúp em nhé

Cô cảm thấy môi mình có chút ẩm ướt, hương bạc hà quen thuộc lại phảng phất trong khoang miệng, lưỡi anh khẽ cậy hàm răng ngọc ra cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương trong miệng cô. Bất giác cô bừng tỉnh, ánh mắt nhìn anh... lạnh lẽo.

Ngược nữa hem ta? Cho Tiểuca chút ý kiến đi. riêng ca là ca không thích ngược chút nào luôn á nhưng chỉ cần mấy bạn thích ca sẽ tiếp tục. thấy ca tốt ghê chưa???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.