Sau khi rời khỏi sân khấu cô tìm cho mình một góc nhỏ rồi ngồi quận mình vào đó. Mãi tới khi nhận được điện thoại của Dạ Lan cô mới sực tỉnh. Sau khi trấn tĩnh lại bản thân, cô lặng lẽ đi về trên hành lang tối lúc này ngoài trời đang mưa như trút nước. Mọi thứ xung quanh đều bị bao phủ bởi những hạt mưa dày đặc. Bất giác từ phía sau có một người kéo cô lại rồi hắn ghì chặt cô vào tường ngay lúc này một tia sét lớn xẻ đôi bầu trời xuất hiện giúp cô thấy được khuân mặt của hắn ta. Là Lý Gia Hằng, anh ta một tay ôm eo cô một tay giữ tay cô rồi ngay khi tiếng sấp vang lên liền mạnh bạo hôn lên đôi môi nhỏ vẫn đang thẫn thờ của cô.
Cô ngơ ngác trong chốc lát rồi vùng vẫy muốn thoát khỏi anh ta. Nhưng càng vùng vẫy anh ta lại càng hôn mạnh. Cuối cùng khi cô không còn dãy dụa nữa anh ta mới bỏ ra.
Nhìn cô với ánh nhìn sắc lạnh, anh ta thì thầm vào tai cô.
- Em nghĩ rằng em có thể thoát khỏi tôi dễ dàng thế sao?
Cô như bị điểm trúng huyệt đạo, cả người bủn rủn không còn chút sức lực nào nữa. Giọng điệu này ánh mắt này là của Giang Minh Thần.
- Quên tôi rồi... không sao... nếu có quên tôi cũng sẽ làm em phải nhớ lại.
" Ngang ngược như vậy... thật sự là anh ấy!"
- Minh Thần... làm sao anh có thể...!
Cô lại bắt đầu khóc nhưng lần này những giọt nước mắt đó đã có người lau. Cẩn trọng nhìn người đàn ông trước mặt cô sợ rằng khi cô vừa chạm vào anh thì anh sẽ lại tan biến giống như vô vàn những giấc mơ mà cô đã trải qua.
- Chát...!
Cô lại tự tát chính mình hành động đó làm anh giật mình thẫn thờ nhìn cô.
- Đau..đau quá...!
- Em đang làm gì vậy?
Anh cúi nhẹ nhàng đặt tay lên gò má đỏ ửng của cô lúc này cô mới ngước mặt nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ.
- Đây không phải là mơ phải không?
- Ngốc, anh tới rồi.
Anh ôm lấy cô nhẹ nhàng, nâng niu như một báu vật. Lúc này từng dòng hồi ức về những chuyện đã qua cũng ùa về trong đầu anh.
Một năm trước ngay khi khết thúc bộ phim đó, đêm nào anh cũng gặp một giấc mơ kì lạ. Ở trong mơ anh có thân phận là Giang Minh Thần - nhân vật mà anh đã đóng nhưng nữ chính lại là mốt cô gái khác. Lúc đầu anh nghĩ là do mình đã quá nhập tâm vào vai diễn lên chuyện đó mới xảy ra. Nhưng khi đã nhờ tới sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lí rồi mà giấc mơ đó vẫn cứ tiếp tục thì anh bắt đầu lo lắng.
Cho tới khi anh cùng cô ấy trải qua rất nhiều chuyện, anh mới phát hiện bản thân mình ngày càng thích cô gái đó hơn. Anh bắt đầu nhớ cô, muốn có cô bên cạnh. Nhưng rồi tới một ngày giấc mơ đó không còn xuất hiện nữa. Anh cũng không thể gặp lại cô ấy nữa, đầu óc anh lúc này như phát điên lên vậy.
Anh đã làm đủ mọi cách để tìm được cô nhưng điều vô vọng. Đúng thế, ai lại có thể tìm được một người trong mơ chứ. Nhưng hôm nay, ngay khi nhìn thấy cô anh đã nhận ra ngay lập tức. Lần này, nhất định anh không thể để cô rời khỏi anh.
Cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài đưa mắt nhìn căn phòng xa lạ trước mặt cô bắt đầu nghi hoặc về những gì xảy ra tối qua.
" Đây là đâu vậy nè, có khi nào...đêm qua mình mê sản rồi đột nhập vào nhà người khác không đó!"
" Chết rồi... phải rời khỏi đây thôi."
Cô vội vàng chạy ra ngoài nhưng khi vừa định đẩy cửa ra thì cánh cửa bên ngoài cũng vụt mở. Theo quán tính cô ngã nhào về phía trước cứ tưởng lẫn này mặt sẽ đáp đất rồi nhưng thay vào đó cô lại cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ mặt đất. Cô hốt hoảng đưa mắt nhìn lên thì bắt gặp ngay ánh nhìn của anh.
- Mới sáng sớm mà em có vẻ như rất có nhã hứng nhỉ!
Anh đưa mắt nhìn cơ thể nhỏ bé của cô đang nằm gọn trong lòng mình rồi nhẹ nhàng bế cô đặt lên lại giường. Vuốt ve gò má đang ửng hồng của cô anh nhẹ nhàng nói.
- Em vẫn còn nghĩ mình đang mơ sao Thanh Thanh...hay tôi phải gọi em là Khánh Hạ nhỉ!
Cô lặng người nhìn anh một lát rồi ái ngại hỏi.
- Anh thật sự là Minh Thần sao?
Đứng trước câu hỏi đó của cô anh chỉ khẽ lắc đầu.
- Tôi không phải anh ta, nhiều khi tôi cũng không biết mình là ai nữa. Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn là tôi vẫn luôn yêu em.
Anh bất ngờ cúi xuống ghé sát vào mặt cô rồi thì thào.
- Vậy em có thể chấp nhận tôi không?
🌹 CÒN 🌹