Vì Em Là Ác Nữ

Chương 32: Phơi Bày




Tất cả mọi người chết lặng sau tiếng súng đó. Việc đang sảy ra làm họ không dám tin vào mắt mình.

Từ ngoài cửa Giang Minh Thần cùng một đoàn người áo đen xuất hiện, trên tay anh vẫn cầm một khẩu súng chĩa về phía Giang Khiết. Chậm rãi đi về phía ông ta, anh cúi xuống ôm chọn cô vào lòng rồi dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn ông ta.

- Lâu rồi không gặp.

Vừa đưa tay giữ vết thương trên ngực ông ta vừa tức giận nhìn anh. Cả người ông ta rung lên theo từng nhịp thở, ông ta gằn lên từng chữ.

- Giang Minh Thần. Mày được lắm!

- Làm sao có thể…chính mắt ta đã thấy Giang Minh Thần tắt thở. Cũng chính tay ta đặt xác nó vào quan tài …!

Giang Tuấn Khải mặt mày tái mét nhìn anh.

- Ngươi chắc chắn là giả mạo!

Giang Uyển cũng tiếp lời ông ta.

- Đừng có ở đây mà giả thần giả quỷ, cho dù là Giang Minh Thần thực sự sống lại thì hôm nay cũng không thể sống tới ngày mai.

Bà ta rút ra một khẩu súng nhắm thẳng vào anh nhưng chưa kịp bóp cò thì đã bị Vân Ảnh từ bên ngoài bắn hạ.

- Không cần phải vội, từng người các người sẽ được chết theo cách đặc sắc nhất.

Trong không gian đó, đôi mắt của anh sáng rực như của một con dã thú khát máu trong đêm. Trời bắt đầu đổ mưa, mùi đất xộc lên càng làm cho không khí thêm ngột ngạt. Những con người vài phút trước còn đang vui mừng vì cái chết của anh giờ lại đang run rẩy vì “tử thần” sống dậy. Đâu ai ngờ rằng trong xuất năm năm qua anh vẫn luôn nhẫn nhịn chờ đợi ngày có thể thanh toán hết mọi ân oán.

- Sự xuất hiện này của tôi làm ông hài lòng chứ?

Anh cúi xuống nhìn Giang Khải, đôi mắt loé lên ánh đỏ.

- Thật là giỏi diễn kịch, mày đê hèn y như cha mày vậy.

- Bằng…

- Hự…!

Ông ta vừa dứt lời thì tiếng súng của anh vang lên sau đó máu từ đùi của ông ta bắt đầu chảy ra.

- Một kẻ như ông không có quyền nhắc tới ông ấy. Lại càng không có quyền nhắc tới tôi.

- Rác rưởi.

- Bằng…

Tiếng súng lại vang lên, tiếp theo đó là máu từ chân còn lại của ông ta trào ra. Hoà cùng với máu của vết thương cũ tạo thành một vũng lớn ở trên sàn bao quanh lấy cơ thể của Giang Khiết.

- Súc sinh, mày giết tao đi!

- Ông có biết trong năm năm qua tôi học được điều gì không? Đó là nhẫn nại, chết dễ dàng thế sẽ không thú vị nữa.

Nói rồi anh quay xang nói với hộ vệ ở bên cạnh.

- Dọn sạch đám này, nhốt ông ta vào thủy lao.

- Vâng thưa thiếu gia.

Sau khi phân phó mọi chuyện, anh vội vã đưa cô về phòng. Nhìn những vết thương trên người cô mà trái tim anh thắt lại. Là anh không thể bảo vệ cô thật tốt. Lúc đó nếu như anh không tới kịp thì sợ là cả đời này anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.

Khẽ đặt cô lên giường, vuốt ve từng lọn tóc nhỏ anh nhớ tới dáng vẻ vui tươi của cô hàng ngày. Nếu bây giờ nhìn thấy anh, nhìn thấy anh có thể đi lại nhất định sẽ không quản nắng mưa mà chạy tới ôm chầm lấy anh. Nghĩ tới đó lòng anh như trút được gánh nặng nhưng rồi một nỗi sợ bỗng chốc bùng lên trong tâm trí. Liệu cô có thể tha thứ cho cho anh, liệu cô có thể chấp nhận sự thật rằng anh luôn giấu cô mọi chuyện không.

Trong năm năm qua, anh vẫn luôn phải sống trong hoài nghi và thù hận. Cho tới khi cô xuất hiện, cô là người đầu tiên nguyện vì anh mà làm mọi thứ. Cũng là người nguyện vì anh mà quay lưng với cả thế giới, ở bên anh không cần lợi ích mà chỉ cần được anh tin tưởng vậy mà anh lại…

- Thiếu gia, bác sỹ tới rồi.

Cảnh vệ từ bên ngoài đưa một đoàn bác sỹ bước vào. Lúc này anh cũng không còn thời gian lo suy nghĩ nữa, vội đứng dậy nhường chỗ cho họ.

Sau một hồi kiểm tra chi tiết, các bác sỹ nói với anh tình trạng của cô không quá đáng ngại. Chỉ là có khả năng xương tay trái đã bị nứt ngoài ra chỉ đơn thuần là do quá mệt mỏi và sợ hãi lên mới ngất đi.

Nghe xong chuẩn đoán của bác sỹ anh lại càng tự trách bản thân mình. Lúc đầu chỉ định tạm thời giữ cô trong nhà kho đó đợi sau khi giải quyết đám người kia liền cứu cô ra. Sau đó chỉ cần làm như điều trị rất thành công là có thể yên ổn ở bên cô được rồi. Anh đâu ngờ rằng cô lại bất chấp tất cả để thoát khỏi nhà kho đó rồi còn có thể về được Giang gia. Khi Giang Triều Quân nhận được điện thoại của cô cũng là lúc mà anh không thể kiềm chế nổi bản thân mình. Chỉ sợ rằng trên đường cô gặp bất trắc rồi lại lo sợ mình không kịp cứu cô. Nhưng giờ đây mọi chuyện đã bại lộ rồi, cô nhất định sẽ không tha thứ cho anh.

Cầm lấy cánh tay của người con gái trước mặt, anh đau khổ gục người xuống giường. Mối thù của cha mẹ đã trả được nhưng sao trong lòng lại nặng nề tới vậy.

🌹 CÒN 🌹

Xin chào các độc giả yêu quý. Vậy là mini game đã kết thúc rồi. Có ba bạn trả lời đúng câu hỏi vừa qua. Mình đã ghé qua và tặng các bạn một phần quà nho nhỏ.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình ❤️


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.